Ai động tới Diệp Liên, chắc chắn Diệp Huyên sẽ nổi điên.
Kiều Thiên Nhi bọn họ đang âm thầm đề phòng, tùy thời cơ mà ra tay.
Thế nhưng Tru Tà Nhi không có động thủ với Diệp Liên, không những không động thủ mà còn dạy dỗ Diệp Liên. Cuối cùng thật sự có một chức vụ được cung phụng ở Tiên Đạo Tông.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Đây là kế hoạch gì vậy?
Mà trong khoảng thời gian này, xung quanh Bắc Cảnh cũng âm thầm có thêm một vài cường giả.
Hiển nhiên rất nhiều người đang bắt đầu nghi ngờ Diệp Huyên.
Nhưng không ai ra tay với Diệp Huyên.
Bởi vì hiện tại ngoại trừ Thần Điện ra, không ai có thể xác định trăm phần trăm Kiếm Tôn đang ở Bắc Cảnh.
Khoảng nửa tháng sau, Diệp Huyên bỗng đi ra khỏi phòng.
Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu đã đợi ngoài cửa rất lâu.
Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thiên Tru đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru trong tay, mỉm cười: “Kiếm!”
Âm thanh vừa dứt, đột nhiên hai luồng kiếm ý từ bên trong kiếm Thiên Tru quét ra. Trong nháy mắt, kiếm ý một đen một trắng bao phủ khắp bốn phía.
Kiếm ý!
Trong khoảng thời gian này, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là kiếm ý.
Kiếm và kiếm ý của hắn đã từng được tách riêng ra, kiếm là kiếm, kiếm ý là kiếm ý, hắn cũng không kết hợp hai thứ lại.
Thế nhưng hiện tại hắn trực tiếp hợp kiếm ý của mình và kiếm Thiên Tru lại.
Hắn từng cảm thấy kiếm ý là một thứ gì đó hư ảo lúc ẩn lúc hiện. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy