Sau khi Tru Tà Nhi dừng lại, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên cách đó không xa, trong ánh mắt là vẻ khó mà tin được: “Chuyện này... sao có thể..”.
Xa xa, khí tức của Diệp Huyên vẫn đang tăng vọt một cách điên cuồng, mà biển máu xung quanh đã bị hắn hấp thụ sắp hết rồi.
Nhưng tình trạng cơ thể hắn càng ngày càng nguy rồi!
Huyệt dịch ngày càng mạnh lên, nhưng huyết dịch này căn bản là mặc kệ thân xác hắn...
Diệp Huyên đột nhiên gào lên: “Nếu ngươi còn không dừng lại thì ta sẽ bị ngươi giết chết đấy!”
Nhưng huyết mạch đó vẫn không dừng lại, còn lúc này rất nhiều nơi trên khắp cơ thể hắn đã nứt hết, song lại không có máu chảy ra, chuyện này vô cùng quỷ dị.
Bấy giờ, Diệp Huyên ngã thẳng xuống, trong mắt hắn tràn đẫy sự hoang mang: “Lão tử bị chính mình hại chết rồi..”.
....
Lúc này, hắn thật sự cảm thấy bản thân sắp tiêu rồi!
Vì nguồn huyết mạch này vẫn chưa có ý định dừng lại!
Nó là ma quỷ sao?
Thứ này chỉ quan tâm đến bản thân, không quan tâm đến hắn!
Chính vào lúc này, huyết dịch trong toàn bộ cơ thể hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó dần dần khôi phục vẻ yên ổn trở lại.
Mà lúc này, Diệp Huyên đã trở thành bộ dáng sống dở chết dở.
Rất thảm!
Thân xác hắn hoàn toàn tan nát tả tơi, gần như rệu rã triệt để!
Tru Tà Nhi quan sát nhìn Diệp Huyên, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Huyết Tổ đâu?
Đây là nghi vấn của nàng ta lúc này.
Vừa rồi nàng ta đã tận mắt nhìn thấy Huyết Tổ tiến vào cơ thể của Diệp Huyên, nhưng hiện tại, nàng ta không thể cảm