Thần Khư Chi Địa!
Diệp Huyên ngẩng đầu, cách đó không xa có một là một dãy núi dài vô tận, núi non trùng trùng điệp điệp không thấy điểm cuối.
Mà trên đỉnh núi, Diệp Huyên lờ mờ nhìn thấy một vài bóng người.
Diệp Huyên nhìn về phía Tru Tà Nhi sau đó nhẹ giọng nói: “Đây chính là Thần Khư Chi Địa, một trong những thế lực mạnh nhất của vũ trụ Tứ Duy hiện tại”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tru cô nương, bên trong Thần Điện thế nào rồi?’
Tru Tà Nhi cười nói: “Ngươi muốn hỏi chúng ta đã có chủ hòa thì cũng có chủ chiến nữa, đúng không?”
Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy”.
Tru Tà Nhi nói: “Có chủ chiến”.
Nghe vậy, Diệp Huyên xoay người bước đi.
Lúc này, Tru Tà Nhi chặn trước mặt Diệp Huyên, nàng ta liếc mắt nhìn Diệp Huyên một cái: “Ngươi sợ cái gì, không phải đã nói với ngươi là cũng có người theo tư tưởng chủ hòa sao?”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta cảm thấy lần này ta đi vào e là rất khó ra ngoài được”.
Tru Tà Nhi nhìn Diệp Huyên: “Ta cứu ngươi ra ngoài”.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Tru cô nương, ngươi nói nghiêm túc à?”
Tru Tà Nhi gật đầu: “Ngươi yên tâm, cho dù là kẻ thù nhưng ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn này để đối phó với ngươi đâu. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ cứu ngươi ra khỏi Thần Khư Chi Địa”.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Ngươi chắc chắn là có thể cứu được?”
Tru Tà Nhi cười nói: