Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn theo hướng Diệp Huyên rời đi đằng xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: “Vật đó, Thần Điện ta không thể muốn được!”
Tru Thanh hỏi: “Tại sao?”
Ông lão khẽ nói: “Bởi vì ta không nhìn ra nhân quả của vật kia. Vật này là chí bảo Ngũ Duy, hẳn là mang theo một số nhân quả khó có thể biết rõ, nếu ta muốn có nó thì những nhân quả này sẽ lây nhiễm lên người ta. Một số nhân quả có thể nhận, còn một số loại thì không”.
Tru Thanh trầm giọng nói: “Ông nội, ông có thể cảm nhận được nhân quả của vật kia sao?”
Ông lão cười nói: “Đến cái này cũng không cảm nhận được thì há chẳng phải ông của cháu bao nhiêu năm nay đều sống uổng phí hay sao?”
Tru Thanh hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?”
Ông lão nhẹ giọng nói: “Hợp tác với hắn, sau khi hợp tác xong thì để cho hắn rời đi. Hắn ở lại nơi này ta có chút lo sợ”.
Tru Thanh nhíu mày: “Vì sao?”
Ông lão cười nói: “Sợ bị liên lụy. Nhân quả của vật ấy quá lớn, ta không biết tại sao hắn có thể chống đỡ được. Nhưng đó không phải là thứ chúng ta có thể chống đỡ nổi”.
Tru Tà Nhi trầm giọng nói: “Hợp tác xong để hắn rời đi ư?”
Ông lão gật đầu: “Nhất định phải nhanh”.
Trong mắt ông ta hiện lên một tia ngưng trọng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tháp Giới Ngục kia, ông ta hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ muốn cướp lấy tháp Giới Ngục.
Thần vật này không phải là thứ mà Thần Điện có thể sở hữu.
Có thể có dã tâm nhưng phải cân nhắc xem mình có bao nhiêu phân lượng. Nếu cưỡng đoạt để cướp lấy loại thần vật này thì Thần Điện nhất định sẽ vì thế mà bị tiêu diệt.
Lúc này Tru Tà Nhi cũng nói: “Ta đã điều tra qua, phàm là người