Tru Tà Nhi nhìn về phía Hoang Thần: “Tốt nhất ông đừng có nhúng tay thêm nữa”.
Sắc mặt Hoang Thần có phần khó coi.
Tru Vị Thiên đột nhiên nói: “Hắn sẽ không nhúng tay nữa đâu!”
Tru Tà Nhi gật đầu, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, nàng ta liền dẫn Diệp Huyên rời khỏi đại điện.
Diệp Huyên cũng không tiếp tục dây dưa không rõ thêm nữa, lúc này đây, hắn đang cảm thấy hơi vui vui!
Không ngờ hai thanh kiếm đó cứ thế mà bị hắn dung hợp với nhau.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra rằng thanh kiếm của Tiểu Thất lại ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi hai người kia rời khỏi đó, Hoang Thần đột nhiên trầm giọng: “Cứ để hắn ta lớn lối như vậy sao?”
Tru Vị Thiên lạnh nhạt cất tiếng: “Vậy đánh nhau với ngươi ta à?”
Hoang Thần lắc đầu: “Tại sao Thần Điện chúng ta lại phải sợ hắn cơ chứ!”
Gương mặt Tru Vị Thiên không lộ cảm xúc: “Không phải sợ, mà là không đáng. Món chí bảo Ngũ Duy kia không phải thứ mà Thần Điện chúng ta có thể sở hữu”.
Hoang Thần thấp giọng thở dài: “Chính vì nó ẩn chứa nhân quả của Ngũ Duy sao? Chúng ta là người tu đạo, vốn dĩ đã dính dáng đến nhiều nhân quả lắm rồi, nếu mà sợ thứ này, vậy thì chúng ta còn tu đạo làm gì nữa?”
Dứt lời, gã ta liền quay người rời đi.
Tru Vị Thiên lắc đầu, không nói gì nữa.
Ông lão mặc đồ đen đứng cạnh Tru Vị Thiên khẽ nói: “Dã tâm của người này rất lớn!”
Tru Vị Thiên hờ hững nói: “Mong là gã sẽ