Tru Tà Nhi nói khẽ: “Ngươi yên tâm, Thần Điện chúng ta sẽ không tiếp tục xuống tay với đại thế giới Huyền Hoàng kia nữa, hiện giờ nơi đó đó hoàn toàn là địa bàn của ngươi rồi”.
Diệp Huyên lập tức tỏ ra kinh ngạc: “Vì sao?”
Tru Tà Nhi cười nói: “Đối với chúng ta, nơi kia vốn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hơn nữa bây giờ chúng ta đã có mục tiêu mới rồi”.
Diệp Huyên cười cười: “Vậy thì tốt!”
Hắn cũng không hi vọng đại thế giới Huyền Hoàng có thêm một kẻ địch mạnh như Thần Điện!
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó,Diệp Huyên khẽ mở lòng bàn tay ra, quyển sách cổ về kiếm vực kia liền xuất hiện trên tay hắn: “Tru cô nương, có biết quyển sách này không?”
Tru Tà Nhi gật đầu: “Biết đôi chút, năm xưa ta đã lấy được quyển sách cổ này trong một bí cảnh của Thần Điện, đáng tiếc, đây chỉ là một quyển bí tịch thiếu sót, chúng ta có đưa cho một vài kiếm tu nghiên cứu sách cổ, nhưng chẳng phát hiện được điều gì hết!”
Nói tới đây, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không phải người tầm thường, nếu như sở hữu thứ này, ắt hẳn một ngày nào đó ngươi có thể phát hiện được điều huyền bí thực sự ẩn bên trong nó”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Dù sao cũng đa tạ!”
Dứt lời, hắn liền lấy ra bốn, năm chiếc bình ngọc, sau đó đưa cho Tru Tà Nhi.
Sắc mặt Tru Tà Nhi hơi đổi: “Ngươi, ngươi đã cướp sạch mọi thứ của cây sinh mệnh rồi sao? Sao lại có nhiều nước suối sinh mệnh thế chứ?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng