Diệp Huyên đang định nói chuyện thì Kiều Thiên Nhi lại bảo: "Từ đầu khi mới điều tra ngươi, ta phát hiện ra một điều rất thú vị".
Diệp Huyên có hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì thú vị?"
Kiều Thiên Nhi đáp: "Một đời của ngươi, không phải là đang chiến đấu, mà là vừa đi vừa đấu!"
Diệp Huyên: "..."
Kiều Thiên Nhi bỗng nhiên lắc đầu cười: "Ngươi sống thật sự rất khổ!"
Diệp Huyên khẽ thởi dài: "Không phải rất khổ thôi đâu, lúc trước còn suýt chút nữa bị cô giết chết mà".
Kiều Thiên Nhi cười: "Không hận ta à?"
"Ban đầu tất nhiên là có hận, nhưng bây giờ cô là bạn ta mà, không phải sao?"
Bạn!
Kiều Thiên Nhi khẽ cười: "Bạn à?"
Diệp Huyên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Kiều Thiên Nhi nhìn hắn: "Ở trên đời này, người có thể đánh bại ngươi thường là người thân nhất, hoặc là bạn bè của ngươi".
Diệp Huyên cười: "Thế nhưng trên đời này, người có thể tạo động lực cho cô, giúp đỡ cô, cũng thường là người thân nhất, hoặc là bạn bè của cô, không phải à?"
Kiều Thiên Nhi cười đáp: "Tâm thái của ngươi không tệ!"
Đương lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa.
Diệp Huyên: “Kiều cô nương, nếu bây giờ cô rời đi thì chắc là vẫn còn kịp đấy".
Kiều Thiên Nhi liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Bây giờ đang muốn xúi bậy ta đấy à?"
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó cùng Kiều Thiên Nhi vào Lưỡng Giới Môn.
Không có bất kì ai ngăn cản.
Chốc lát sau, hai người xuất hiện trong một thông đạo