Có mạng để cướp, nhưng không có mạng để dùng!
Lão răng vàng lại nhìn Diệp Huyên lần nữa, sau đó xoay lưng rời đi.
Kiều Thiên Nhi ở cạnh Diệp Huyên khẽ nói: "Lão ta đúng là tự biết lượng sức mình!"
Diệp Huyên cười bảo: "Bọn họ ai cũng biết thứ này nóng phỏng tay mà!"
Phỏng tay!
Rất nhiều người đều muốn có tháp này, thế nhưng không ai ngu ngốc cả, họ đều biết đây là ngọn lửa nóng phỏng tay, ai có được, người đó xui xẻo!
Thế nhưng bọn họ cũng không muốn từ bỏ!
Vì thế hiện tại người gặp khó khăn không phải là Diệp Huyên, mà là cường giả ở Lưỡng Giới Thiên!
Một lát sau, Diệp Huyên và Kiều Thiên Nhi tiếp tục tiến lên.
Lần này không còn ai ra ngăn cản nữa.
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã đến được cuối thông đạo, một màng ánh sáng trắng bao phủ lấy hai người Diệp Huyên, rồi sau đó họ biến mất không thấy đâu.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên và Kiều Thiên Nhi đến trước một tòa thành.
Thành không lớn, nhìn từ bên ngoài thì được chia thành một tòa lớn một tòa nhỏ, hơn nữa tòa thành này còn có chút đơn sơ, đều được xây từ đá tảng, vô cùng đơn giản.
Lưỡng Giới Thành!
Diệp Huyên và Kiều Thiên Nhi đi về phía Lưỡng Giới Thành, vừa tới trước cửa thành, một cô gái bỗng bay đến từ phía xa xa, cô gái mặc một bộ váy dài màu mực, tóc xõa ngang vai, lúc đi ung dung tự tại, trông rất có khí chất thanh nhã.
Cô gái bước nhanh đến trước mặt hai người Diệp Huyên, nàng ta khẽ mỉm cười: "Hai vị, tự giới thiệu một chút, tại hạ là Tích Tử Tình, đến đây muốn giao dịch một chút".
Giao dịch!
Diệp Huyên cười nói: "Tích cô nương muốn đến mua tháp à?"
Tích Tử Tình lắc đầu nở nụ