Cũng chính bởi vì vậy, Diệp Huyên mới có thể sống sót đi đến Lưỡng Giới Thiên, mà mọi người sở dĩ không cưỡng chế ra tay cũng là vì không muốn trở mặt với Diệp Huyên, nói đúng hơn là không mong trở mặt với người phía sau hắn!
Mà bây giờ, Diệp Huyên gọi người rồi.
Người đàn ông trung niên im lặng một lát rồi nói: "Diệp Huyên, chúng ta không muốn đối địch với ngươi, chỉ là muốn xác nhận xem bảo vật có còn ở trong tay ngươi hay không thôi, nếu không có, chúng ta đồng ý xin lỗi!"
Diệp Huyên im lặng.
Người đàn ông trung niên thấy thế lại vội nói: "Chúng ta thật sự chỉ muốn xác nhận xem thôi, nếu không ở trong tay ngươi, chúng ta đồng ý mở cửa Lưỡng Giới Thiên, mời Diệp Vương rời đi!"
Diệp Huyên nói: "Quét đi!"
Người đàn ông trung niên hơi thả lỏng trong lòng, ông ta cũng không muốn đối địch với người sau lưng Diệp Huyên!
Không ai muốn có thêm thù hằn cả!
Ông ta không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức đảo thần thức quanh người Diệp Huyên, Diệp Huyên cũng không chống đối. Một lát sau, người đàn ông trung niên trầm mặt lại.
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: "Hình như các hạ đã quên một chuyện!"
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Huyên: "Chuyện gì?"
Diệp Huyên đáp: "Quên Kiếm Tông!"
Kiếm Tông!
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày lại, chẳng mấy chốc, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: "Lão muốn kéo dài thời gian, đợi cường giả Kiếm Tông đến!"
Vừa dứt lời, ông ta đã biến mất không còn thấy đâu.
Diệp Huyên đứng tại chỗ nhún vai một cái: "Đó là ông tự nói đấy nhé..."
Nói xong, hắn bước nhanh rồi biến mất ở cách đó không xa.
...
Người đàn ông trung niên lại