Theo mặt chữ thì nghĩa là phá vỡ, nhưng nếu theo kiếm đạo, thì phải làm sao để phá?
Như thế nào mới phá được?
Không nghĩ ra!
Lúc này đây, hắn rất muốn có người nào đó ở bên chỉ đường cho mình, nhưng lại không có ai cả.
Liên Thiển và Viêm Già không am hiểu kiếm đạo, mà tầng tám thì không thèm để ý đến hắn. Còn Kiếm Tôn, ông ta chẳng nói gì, chỉ muốn để hắn tự ngộ ra!
Điều này làm Diệp Huyên có hơi đau đầu!
Biết đâu hướng dẫn một chút là hắn sẽ hiểu ngay!
Nhưng hắn cũng hiểu rõ một điều.
Có rất nhiều thứ, thật sự chỉ có thể tự mình nghĩ cho thông cho hiểu thì mới dùng được. Người khác nói thì dù có hay đến đâu đi nữa, bản thân chưa từng trải nghiệm thì cũng không thể thật sự hiểu cho hết những đạo lí kia.
Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, trong dãy núi, Diệp Huyên cứ ngồi xếp bằng lặng yên như vậy.
Kiếm đạo, rất nhiều lúc phải tự dựa vào bản thân ngộ ra!
Không chỉ là kiếm đạo, thật ra đời người rất nhiều lúc cũng cần tự mình giác ngộ!
Nhưng có vài người có lẽ cả đời cũng không ngộ được, giống hắn bây giờ vậy, nếu cơ duyên chưa đến, có lẽ cả đời đều dừng lại ở Minh Cảnh.
Kiếm tu!
Càng đi về sau, kiếm tu mạnh mẽ chân chính lại càng ít đi.
Diệp Huyên cứ ngồi như thế, tựa như đã hóa thành một pho tượng.
...
Lưỡng Giới Thiên.
Sau khi ba kiếm tu của Kiếm Tông bị chém giết, toàn bộ Lưỡng Giới Thiên bắt đầu đề phòng.
Bởi