Cứ thế kéo dài một lúc lâu, Diệp Huyên đột nhiên đứng dậy, hắn mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, những kiếm ý tựa như thuỷ triều xung quanh chảy vào lòng bàn tay hắn, cuối cùng biến thành một thanh kiếm trắng đen được ngưng tụ từ kiếm ý!
Kiếm Kiếm Ý!
Diệp Huyên siết chặt tay phải.
Ầm!
Thanh kiếm trắng đen này lập tức nổ tung, trong nháy mắt, phạm vi mấy vạn dặm xung quanh lập tức bị kiếm ý của hắn bao trùm!
Phá!
Tức là sống lại!
Diệp Huyên từ từ nhắm mắt, kiếm ý bao trùm khắp xung quanh, dưới sự bao trùm của những kiếm ý này, hắn có thể cảm nhận được một cảm giác vô cùng kỳ diệu ở xung quanh.
Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Thu!”
Dứt lời, những kiếm ý kia lập tức biến mất, trong lòng bàn tay hắn lại có thêm một thanh kiếm trắng đen!
Phá Cảnh!
Diệp Huyên hơi nhếch môi, bây giờ có thể nói là hắn đã hoàn toàn có năng lực đánh một trận với cao thủ Mệnh Cảnh, đương nhiên vẫn khá chênh lệch với cao thủ Phá Mệnh Cảnh, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ mới là Vị Tri Cảnh!
Cảnh giới vẫn còn quá thấp!
Cảnh giới!
Việc hắn cần làm bây giờ chính là nâng cao cảnh giới, còn phải tăng cả cảnh giới của thân thể nữa.
Diệp Huyên vung nhẹ tay phải, thanh kiếm trắng đen trong tay hắn lập tức biến mất, sau đó, hắn bèn muốn rời đi, mà lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên chém tới từ phía chân trời, trong nháy mắt bay đến trước