Khương Khởi đứng sau lưng Diệp Huyên, im lặng không nói một lời, ngón cái tay trái của gã ta vẫn luôn giữ chặt chuôi kiếm, nhưng cuối cùng gã ta cũng không ra tay.
Đúng như lời Diệp Huyên nói, người của Kiếm Tông đã chết!
Bây giờ đã không còn đơn giản là chuyện bảo vật Ngũ Duy nữa.
Nếu Kiếm Tông ra tay với Diệp Huyên, rất có thể Diệp Huyên sẽ liên thủ với Lưỡng Giới Thiên, một mình Diệp Huyên không đáng sợ, nhưng người đứng sau hắn lại rất đáng sợ!
Khương Khởi im lặng một lát rồi xoay người rời đi.
…
Diệp Huyên cũng không lẩn trốn hay trở về đại thế giới Huyền Hoàng, mà hắn còn quay lại Lưỡng Giới Thiên.
Lý do hắn không lẩn trốn là bây giờ hắn càng trốn thì càng nguy hiểm.
Ngược lại, hắn càng nghênh ngang thì càng an toàn!
Vì càng như thế, người khác sẽ càng không nghĩ bảo vật Ngũ Duy đó đang ở trên người hắn.
Khi Diệp Huyên vừa về đến Lưỡng Giới Thiên, Lý Hợp kia lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Diệp Huyên chắp tay: “Lý Hợp tiền bối!”
Lý Hợp hơi sửng sốt, ông ta không ngờ Diệp Huyên lại khách sáo như thế, khiến ông ta thấy không quen lắm, nhưng ông ta vẫn lễ phép đáp lại!
Diệp Huyên chợt cất lời: “Người của Kiếm Tông đến tìm ta!”
Lý Hợp nhìn Diệp Huyên: “Tìm ngươi làm gì?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Bọn họ nghĩ bảo vật đó ở trên người ta”.
Lý Hợp cười nói: “Vậy rốt cuộc có trên người ngươi không?”
Diệp Huyên cười lắc đầu: “Lý Hợp tiền bối, ông thật sự cảm thấy bảo vật Ngũ Duy đó sẽ nhận ta làm chủ à?”
Lý Hợp im lặng.
Diệp Huyên nói tiếp: “Nếu món bảo vật như thế thật