Trần Thời Nhất cười haha: “Cậu đúng là hài hước! Để ta cho cậu biết, sở dĩ cậu có bảo vật Ngũ Duy đó trong tay mà vẫn sống đến tận bây giờ đơn giản là vì có người ở phía sau gánh chịu nhân quả này thay cậu, e rằng người đứng sau cậu còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ rất nhiều”.
Diệp Huyên cười khẽ, không nói gì.
Trần Thời Nhất đột nhiên nói tiếp: “Bảo vật Ngũ Duy đó thật sự có thể nối đến vũ trụ Ngũ Duy à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”
Trần Thời Nhất cười nói: “Vậy vì sao cậu không dùng nó đi đến Ngũ Duy?”
Diệp Huyên cười lắc đầu: “Tiền bối, ông thấy đó, ngay cả Tứ Duy ta còn sống không nổi mà lại đến Ngũ Duy, thế chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
Trần Thời Nhất cười ha hả: “Đúng là như thế!”
Nói xong, vẻ mặt ông ta chợt trở nên phức tạp: “Chúng ta đến vũ trụ Ngũ Duy thì không phải tự tìm đường chết chắc?”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vậy vì sao tiền bối…”
Trần Thời Nhất nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đã đi đến cuối đường của vũ trụ Tứ Duy rồi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên hiểu ra.
Mấy người Trần Thời Nhất đã đạt đến giới hạn của bản thân, bọn họ muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể đến vũ trụ Ngũ Duy thôi!
Nghĩ vậy, Diệp Huyên lại thắc mắc: “Tiền bối, chẳng lẽ ở Tứ Duy thì không thể nào tiến thêm một bước nữa sao?”
Trần Thời Nhất nhẹ giọng hỏi: “Biết cảnh giới cao nhất của vũ trụ Tứ Duy bây giờ là gì không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Trần Thời Nhất nói: “Trên Mệnh Cảnh là Phá Mệnh, trên Phá Mệnh còn có ba cảnh giới đã biết, chính là Cầu Đạo, Nhập Đạo, Phá Đạo. Mà từ trước