Bởi vì kiếm của ông ta đã gãy.
Một chiêu vừa rồi, hai người trông như nhẹ nhàng khoan khoái nhưng thật ra đã dùng hết toàn lực.
Lý Trần Phong thoạt nhìn đã chiếm được ưu thế, nhưng thật ra chẳng được gì cả.
Từ nơi xa, ông lão nhẹ nhàng lên tiếng: “Hậu sinh khả úy! Kiếm Tông của ngươi đúng là nhân tài đông đúc!"
Lý Trần Phong hờ hững đáp: “Giao tên Diệp Huyên kia ra đây”.
Ông ta biết lấy thực lực của mình không thể nào tiêu diệt được Lưỡng Giới Thiên, vì vậy đành lui một bước, lựa chọn mục tiêu là Diệp Huyên.
Trực giác nói cho ông ta biết, hắn mới chính là đầu sỏ!
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Diệp Huyên và chúng ta không có liên hệ gì sâu đậm, nếu ngươi muốn thì hãy tự đi tìm”.
Lão tuyệt đối sẽ không giao Diệp Huyên ra. Việc hắn còn sống sót đến giờ này đã là chuyện khó lòng tưởng tượng, chứng tỏ hắn chẳng phải hạng người hiền lành gì cho cam. Nếu Lưỡng Giới Thiên giao nộp hắn để lấy lòng Kiếm Tông thì có thể sẽ bị người phía sau hắn trả đũa.
Người đó và sức mạnh của người đó cho đến giờ vẫn còn là một bí ẩn.
Lý Trần Phong nhìn ông lão: “Các ngươi phải giao hắn ra đây!"
Lão bật cười: “Ngươi uy hiếp lão phu đấy sao? Được, Kiếm Tông các ngươi có thể khai chiến!"
Một tia kiếm quang lại xuất hiện trên đầu ngón tay Lý Trần Phong, nhưng ông lão chẳng mảy may biến sắc.
Lưỡng Giới Thiên không sợ Kiếm Tông.
Tia kếm quang càng ngày càng sáng, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.