Bên cạnh Lý Trần Phong, Khương Khởi cảm thấy có chút khiếp đảm.
Phải biết rằng ông ta ở Kiếm Tông căn bản chưa từng mở miệng ngợi khen ai, thậm chí còn nói rằng thế hệ trẻ của Kiếm Tông không người kế thừa.
Vậy mà Diệp Huyên lại có thể khiến Lý Trần Phong khen hắn tận hai lần.
Lý Trần Phong lại nói: “Nếu ngươi bằng lòng giao nộp bảo vật Ngũ Duy kia, ta sẽ đưa ngươi vào Kiếm Tông, trở thành Thiếu tông chủ đời kế tiếp”.
Thiếu tông chủ?
Những lời này khiến Khương Khởi ngây ngẩn.
Cho Diệp Huyên gia nhập Kiếm Tông ư? Chuyện gì thế này?
Ở nơi xa, Diệp Huyên chỉ mỉm cười: “Các hạ thật sự cho rằng nó còn nằm trong tay ta?"
"Ngươi còn muốn giả điên giả dại đến khi nào? Nó đã nhận ngươi làm chủ, ngươi ắt phải có năng lực bắt nó làm theo lời ngươi, đúng chứ?"
Diệp Huyên nhếch mép: “Ta thật sự không giữ nó”.
Đánh chết hắn cũng không thừa nhận, bằng không thì kẻ địch của hắn không chỉ có mỗi Kiếm Tông mà còn cả Lưỡng Giới Thiên.
Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyên. Một khắc sau, khí tức của ông ta bất chợt tăng vọt, nhanh chóng khôi phục cảnh giới.
Diệp Huyên hạ giọng: “Không đánh công bằng nữa à?"
Ông ta lắc đầu: “Ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Cho dù bảo vật có nằm trong tay ngươi hay không, ta cũng không thể để ngươi sống”.
Nếu để cho người như Diệp Huyên tiếp tục trưởng thành, ngày sau chắc chắn sẽ thành họa lớn của Kiếm Tông.
Sát ý trong mắt Lý Trần Phong trở nên sâu hơn. Ông ta vươn tay ra, một luồng kiếm quang lóe lên, kiếm ý hùng mạnh đổ ập về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn đã chuẩn