Cô gái váy bố nhìn thanh kiếm đang lao vút đến, nàng ta không tỏ vẻ gì, cũng không né tránh, cứ đứng lặng yên ở nơi đấy.
Lý Trần Phong càng lúc càng đến gần cô gái váy bố, nhưng tốc độ già nua của ông ta cũng càng lúc càng nhanh, khi ông ta đến trước mặt cô gái váy bố được chừng nửa trượng, kiếm quang cùng kiếm ý đang tỏa ra quanh người ông ta đã hoàn toàn biến mất, mà ông ta thì ngã quắp xuống trước mặt cô gái váy bố, không sao động đậy được nữa.
Lý Trần Phong nhìn cô gái váy bố, trong mắt tràn ngập vẻ mờ mịt: "Ta yếu kém đến vậy sao?"
Ông ta chưa từng ngờ rằng, bản thân lại có ngày không có sức chống đỡ trước mặt một người!
Cô gái váy bố không thèm liếc lấy Lý Trần Phong một cái, nàng ta đi về phía Mục Thanh Phong cách đó không xa, mà lúc này, Lý Trần Phong đã hoàn toàn mất đi ánh sáng trong đáy mắt.
Cứ thế chết già!
Mục Thanh Phong ở phía xa nhìn chằm chằm vào cô gái váy bố: "Không cần biết ngươi là ai, thù này Kiếm Tông ta nhất định sẽ báo!"
"Kiếm Tông?"
Cô gái váy bố cau mày lại, nàng ta đang định nói chuyện thì Mục Thanh Phong đã biến mất.
Không đánh đã đi!
Bởi vì đánh không lại!
"Kiếm Tông..."
Cô gái váy bố đứng tại chỗ với vẻ nghi hoặc trong mắt.
Chốc lát sau, nàng ta cúi đầu nhìn Diệp Huyên nằm trên đất, nàng ta bay đến trước mặt Diệp Huyên rồi khẽ bảo: "Tại sao lại thế chứ..."
Lúc này, Diệp Huyên chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nhìn cô gái váy bố: "Là người cứu ta đúng không?"
Cô gái váy