Nói xong, Diệp Huyên cất toàn bộ số bảo vật còn lại đi, sau đó hắn nói với ba người Mặc Vân Khởi: “Hiện giờ An Chi phụ trách giám sát việc xây dựng học viện Thương Lan, Bạch Trạch phụ trách việc tiến vào núi sâu khảo sát, tìm một vài địa điểm có thể tu luyện được, sau đó lên kế hoạch xây dựng một vài sân tu luyện”.
“Định tuyển người à?”, Mặc Vân Khởi đột nhiên hỏi.
Diệp Huyên gật đầu: “Tuyển chứ, một học viện đương nhiên cần có học viên.
Nhưng không tuyển lung tung được, phải sàng lọc nghiêm khóc, những chuyện này để thảo luận sau đi, hiện giờ phải xây dựng học viện Thương Lan xong đã!”
Nói xong, hắn nói với Mặc Vân Khởi: “Lão Mặc, da mặt ngươi khá dày, ngươi xuống núi tuyên truyền đi, báo mọi người biết học viện Thương Lan ta sắp tuyển học viên, trước tiên tuyên truyền danh tiếng đã.
Còn nữa, đi tới Đế Đô hỏi thăm xem có những ai kiến thức sâu rộng không, sau này học viện Thương Lan chúng ta không chỉ lấy tu luyện làm chủ, đã là học viện thì đương nhiên phải đi học rồi!”
Mặc Vân Khởi do dự trong chốc lát, sau đó hỏi lại: “Đi học?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không chỉ phải bồi dưỡng thực lực của học viện mà còn phải bồi dưỡng tố chất của họ, đề cao đầu óc của bọn họ.
Ta không muốn tất cả học sinh của học viện của chúng ta đều là những kẻ chỉ biết tới lợi ích!”
Mặc Vân Khởi vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, đừng có giống đám khốn kiếp ở học viện Thương Mộc kia, tên nào tên nấy đều không cần mặt mũi”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn về phía Kỷ An Chi: “Cho người xây dựng một tòa linh đường trước, còn nữa, tìm một mảnh đất phong thủy tốt, chờ khi xây dựng linh đường xong thì chúng ta sẽ tới học viện Thương Mộc, đón những học viên ở con đường nhỏ dưới Thương Sơn về!”
Nghe vậy, thân thể Kỷ An Chi run lên, nàng ta nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.
Diệp Huyên từ từ đứng dậy, nhìn về phía chân trời: “Bọn họ nên trở về nhà rồi!”
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi núi Thương Lan, hắn đi tới một phân viện của Túy Tiên Lâu.
Bên trong phân viện, Cửu lâu chủ tự mình ra tiếp đón.
Ở trong phòng, Diệp Huyên lấy toàn bộ bảo vật trong tháp Giới Ngục ra bên ngoài.
“Đây là?”, Cửu lâu chủ cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, đây đều là những thứ đoạt được trước đó, hi vọng tiền bối có thể bán đấu giá những thứ này giúp ta”.
Cửu lâu chủ trầm giọng nói: “Ngươi rất cần tiền hả?”
Diệp Huyên gật đầu.
Đương nhiên là hắn rất cần tiền rồi!
Việc xây dựng học viện Thương Lan không thể dựa cả vào Túy Tiên Lâu và Hoàng thất Khương Quốc được, làm người không thể làm thế! Vả lại hắn còn muốn chuẩn bị một ít tài nguyên tu luyện cho ba người Mặc Vân Khởi, tu luyện rất cần tiền!
Ngoài việc đó ra, sau này học viện Thương Lan tuyển học viên mới cũng cần chi tiêu rất nhiều.
Tiền!
Hiện giờ hắn rất cần tiền!
Cửu lâu chủ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Những thứ này của ngươi đều không hề tầm thường, có một vài thứ còn là cực phẩm, đấu giá ở nơi này sợ rằng không bán được mấy món.
Như thế này đi, ngươi giữ những thứ này lại, ta để người ở bên trên kiểm tra, sau đó đưa ra một cái giá, do Túy Tiên Lâu chúng ta thu mua, mang tới Thanh Châu đấu giá.
Yên tâm đi, chúng ta sẽ không bạc đãi tiểu hữu về mặt giá tiền đâu.
Đến lúc đó nếu như giá đấu giá vượt qua giá chúng ta trả cho tiểu hữu thì chúng ta sẽ đưa thêm, sao hả?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy cũng được! Phải làm phiền tiền bối rồi!”
Cửu lâu chủ cười nói: “Tiểu hữu khách khí quá rồi”.
Nói tới đây, ông ta đột nhiên lấy một tấm thẻ màu đen ra, đưa tới trước mặt Diệp Huyên: