Cô gái váy bố gật đầu: "Là một tên kiếm tu!"
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, không nói gì.
Cô gái váy bố cũng không nói gì, nàng ta tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Huyên đi theo.
Cô gái váy bố bỗng nói: "Ngày sau nếu gặp lại nàng ấy thì nhớ khuyên can, bảo nàng ấy thêm chút thiện ý với thế giới này!"
Thiện ý!
Diệp Huyên do dự một chốc rồi hỏi: "Trước đây nàng ấy đã làm gì không tốt sao?"
Cô gái váy bố nhìn về phía Diệp Huyên: "Đâu chỉ là không tốt, khi trước, trong mắt nàng ấy, chúng sinh chỉ là giun dế..."
Nói đến đây, trong đầu nàng ta hiện lên một hình ảnh.
Cô gái kia đứng trên Vân Đoan, nhìn xuống chúng sinh ở phía dưới...
Diệt Đạo!
Đó là cảnh giới nữ nhân kia phát minh ra, và nàng ấy cũng là người đầu tiên đạt đến cảnh giới này...
Diệt chúng sinh, hoàn thành Đạo, cũng chính là Diệt Đạo.
Mà cảnh giới này có thể nói là cảnh giới chỉ riêng nàng ấy có.
Đây là một cảnh giới ngoài mức tu luyện!
Người người đều tu Đạo, nhưng nàng ấy khi đó không thế, nàng ấy vượt khỏi Đạo, rồi diệt Đạo...
Diệt Đạo!
Đó không chỉ là cảnh giới mà còn là một loại thái độ, thái độ đối với vũ trụ này và chúng sinh.
Nàng ta biết, sau cô gái váy trắng này, chưa từng có ai đạt đến Diệt Đạo Cảnh, ngay cả hai vị kiếm tu tuyệt thế khác cũng không đạt tới.
Tất nhiên điều này không có nghĩa cảnh giới của hai vị kiếm tu kia thấp hơn cô gái váy trắng, mà có nghĩa Diệt Đạo Cảnh là cảnh