Diệp Huyên đang định tiếp lời thì y cười bảo: “Không có nhiều thời gian, vậy nên đừng hỏi những vấn đề lung tung kia!”
Y vung nhẹ tay phải lên, một quyển sách cổ bay ra từ trên người Diệp Huyên.
Kiếm Vực!
Quyển sách cổ này chính là quyển Kiếm Vực hắn mang đi từ Thần Điện!
Nhìn quyển Kiếm Vực, người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Không ngờ nó lại rơi vào tay cậu!”
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối biết quyển Kiếm Vực này sao?”
Y cười: “Biết một chút!”
Diệp Huyên đang định nói tiếp, y đã lên tiếng trước: “Kích phát huyết mạch của cậu!”
Kích phát huyết mạch của hắn?
Diệp Huyên ngẩn người, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không không, việc này quá nguy hiểm!”
Điều hắn sợ nhất bây giờ là kích phát huyết mạch của mình!
Thật sự không khống chế được!
Người đàn ông áo xanh cười khẽ: “Không sao đâu, tin ta!”
Diệp Huyên do dự, sau đó gật đầu, hắn siết chặt hai tay, trong nháy mắt, một luồng huyết quang toả ra từ cơ thể hắn. Cùng lúc đó, Diệp Huyên lập tức biến thành một huyết nhân.
Nhìn thấy Diệp Huyên, cô bé bên cạnh người đàn ông áo xanh chớp mắt rồi nhìn y. Y mỉm cười, dùng tay phải đè nhẹ, luồng huyết quang kia lập tức quay trở lại trong cơ thể Diệp Huyên, tuy quanh người hắn còn phát ra hơi thở bạo ngược, nhưng hắn rất tỉnh táo.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo xanh, y bảo: “Ta giúp cậu tăng lên thêm lần nữa”.
Nói xong, y gập ngón tay, một giọt máu bay ra từ đầu ngón tay y, sau đó chui thẳng vào giữa lông mày Diệp Huyên.
Sau giây lát...