Cách đó không xa, nhóc trên vai người đàn ông áo xanh tò mò nhìn Diệp Huyên rồi lại nhìn sang y, trong mắt đầy tò mò.
Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Vật nhỏ, đang nghĩ gì thế?”
Nhóc màu trắng chớp mắt, nhếch miệng cười, sau đó đưa kẹo hồ lô nó đã ăn lại gần miệng người đàn ông áo xanh.
Y cắn nhẹ một miếng, sau đó cười bảo: “Ngon lắm!”
Vật nhỏ cọ vào đầu người đàn ông áo xanh một cách rất thân mật.
Cô bé đứng bên cạnh liếm kẹo hồ lô, chân phải giẫm nhẹ xuống đất, miệng ngâm nga nhịp điệu kì lạ không biết tên, trông có vẻ rất hài lòng.
Như nghĩ tới gì đó, cô bé đột nhiên hỏi: “Ca, khi nào chúng ta đến nhà Liêm Sương tỷ chơi thế ạ?”
Nhà Liêm Sương tỷ!
Nghe cô bé hỏi, nhóc màu trắng vội vàng nhìn người đàn ông áo xanh, trong mắt đầy chờ mong.
Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Làm xong rồi đi, có được không?”
Cô bé gật đầu: “Vâng ạ!”
Nói tới đây, cô bé tạm dừng, sau đó lại nói: “Ca, người của quê Liêm Sương tỷ...”
Người đàn ông áo xanh cười hỏi: “Sao đấy?”
Cô bé nói tiếp: “Muội vay ngân hàng gì đó của họ một số tiền, nói là sẽ trả trong vòng mười năm, muội tính thử thì thấy sắp đến hạn rồi”.
Người đàn ông áo xanh cười: “Muội muốn về trả tiền à?”
Cô bé nghiêng đầu nhìn y với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Tại sao phải trả? Muội vay chứ đâu phải cướp. Nếu vay phải trả thì vay còn ý nghĩa gì nữa?”
Người đàn ông áo xanh: “...”
Cô bé lại nói: “Còn cho vay nặng lãi gì kia nữa, muội chưa tìm họ, họ đã tự đến tìm muội, hỏi muội có thiếu tiền không, muội nói thiếu, xong họ cho muội vay tiền, sau đó họ tới đòi muội trả...”
Nói đến đây, cô bé hơi tức giận: “Những người này thật xấu! Họ cho muội vay ba mươi ngàn, cuối cùng đòi muội trả năm trăm ngàn! Muội hỏi tại sao, họ nói là tiền lãi, muội hỏi họ tiền lãi là gì, họ nói vay tiền phải trả lãi”.
Sau đó cô bé nhìn người đàn ông áo xanh: “Vay tiền đều phải trả lãi ạ?”
Người đàn ông áo xanh suy nghĩ, sau đó đáp: “Muội có muốn trả tiền không?”
Cô bé chớp mắt: “Ở thế giới của họ, vay tiền không trả sẽ bị pháp luật trừng phạt, hơn nữa còn bị lên án về