Diệp Huyên cười: “Ta cũng từng hỏi nhưng người đó không chịu nói, chỉ bảo ngày sau sẽ cho ta hay. Hơn nữa người đó cũng cảnh cáo ta chớ có dại dột mà thử cách tiến vào Ngũ Duy, bởi vì nếu thực lực không bằng những cường giả ở đó, đi vào chẳng khác gì tự tìm đường chết”.
Tửu Hoàng ngẩng đầu nhìn chân trời, khẽ thốt lên: “Ngũ Duy thật sự mạnh đến vậy sao?"
"Mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Nhưng ta có cách”.
"Cách tiến vào?", Tửu Hoàng nhìn hắn.
Diệp Huyên lắc đầu: “Không, cách đường đường chính chính mà đi vào”.
Kiếm Mộc bỗng lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc cũng chiu thừa nhận tháp kia đang nằm trong tay ngươi?"
Diệp Huyên nhếch mép: “Không phải trong tay ông sao?"
Một khi thừa nhận đồng nghĩa với xong đời, có đánh chết hắn cũng không làm vậy.
Cho dù ai ai cũng biết nó còn nằm trong tay hắn thì hắn cũng không thể thừa nhận, chết cũng không!
Kiếm Mộc lạnh lùng nhìn hắn.
Tửu Hoàng bỗng hỏi: “Vậy vì sao cậu không cùng người đó đến Ngũ Duy?"
Diệp Huyên cười: “Ta cũng muốn đi nhưng thời cơ chưa đến. Nếu tiền bối bằng lòng, ta sẽ nhờ đối phương ra trò chuyện một phen, có lẽ sẽ rất có ích đấy”.
Tửu Hoàng không nói gì.
Kiếm Mộc chậm rãi nắm tay lại. Diệp Huyên còn đang muốn nói thêm thì ông ta đã xuất kiếm.
Một kiếm này đã gần đến trình độ cao nhất!
Nhưng kiếm vừa ra, Diệp Huyên đã biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở ngoài trăm trượng.
Diệp Huyên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi