Liên Thiển thở dài lắc đầu: “Ta hiểu các ngươi. Khi đạt đến một trình độ nhất dịnh rồi, không thể tiến thêm một bước quả thật khó mà cam lòng, nhưng... Thật ra thì nếu đạt đến trình độ cao nhất của vũ trụ Tứ Duy, các ngươi cũng không cần đến Ngũ Duy, hay đúng hơn là muốn đến Ngũ Duy cũng không phải việc khó gì nữa”.
Đôi mắt Hi Hoàng nheo lại: “Trình độ cao nhất của Tứ Duy? Cô nương cho rằng đó là trình độ thế nào?"
Liên Thiển nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi cho rằng các ngươi đã đạt đến cực hạn chứ gì?"
Đối phương mỉm cười: “Cho dù chưa đến thì cũng không kém quá xa”.
Nhưng nàng ta lắc đầu: “Kém rất xa”.
Thấy Hi Hoàng lẳng lặng nhìn mình, Liên Thiển hờ hững: “Không tin ư?"
"Quả thật không tin”.
Nghe vậy, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Cho hắn ta xem thanh kiếm trên đỉnh tháp đi”.
Diệp Huyên có một thoáng do dự rồi gật đầu, lấy ra thanh kiếm của cô gái vái trắng.
Hi Hoàng vừa nhìn thấy nó thì cả gương mặt ngập một sắc kinh ngạc: “Đây là... Phàm Kiếm... Phàm Kiếm chân chính...”
Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Đây là kiếm của ai?"
Hắn suy nghĩ rồi nói: “Của sư tôn ta”.
Đồng tử Hi Hoàng co lại: “Sư tôn cậu...”
Vừa ngồi xuống, ông ta vừa lẩm bẩm: “Khó trách... khó trách...”
Có thể nhìn ra Hi Hoàng đang khiếp sợ vô cùng, chứng tỏ rằng Phàm Cảnh cũng là cảnh giới vô cùng hiếm thấy ở nơi này.
Hi Hoàng nhẹ giọng nói: “Kiếm tu cấp Phàm Kiếm chưa từng xuất hiện ở Lưỡng Giới Thiên hay thậm chí là Kiếm Tông, chúng ta chỉ cho rằng đó là truyền thuyết....”
Ông ta nhìn Diệp Huyên đầy phức tạp: “Ta đã hiểu ra