Làm sao mà chịu đựng nổi cho được?
Liên Thiển gật đầu: “Ta biết, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề phản phệ này”.
"Có cách nào?"
"Hai cách: thứ nhất, ngươi phải học cách khống chế...”
Diệp Huyên buột miệng: “Nếu thức tỉnh huyết mạch thì ta cũng bó tay”.
Liên Thiển nghe vậy thì im lặng.
Bởi vì đúng như lời Diệp Huyên nói, huyết mạch của hắn càng điên cuồng mới càng mạnh, khống chế làm gì nữa?
Liên Thiển: “Vậy chỉ có thể dùng cách thứ hai”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Đó là gì?"
"Dùng tòa tháp này bảo vệ trái tim và linh hồn ngươi, để nó thay ngươi nhận phản phệ”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Vậy cũng được sao?"
"Đương nhiên!", nàng ta gật đầu.
"Nhưng liệu nó có bị hao tổn không?"
Liên Thiển lắc đầu: “Ngươi xem thường nó rồi. Thực lực của ngươi bây giờ khó lòng khiến nó sứt mẻ, nhưng...”
Nàng ta dừng lại như có điều cố kỵ.
Diệp Huyên: “Nhưng thế nào?"
Liên Thiển hạ giọng: “Ta lo là ngay cả nó cũng không thể bảo vệ ngươi hoàn toàn. Huyết mạch của ngươi quá kinh khủng, nhất là sau khi hấp thu máu của người áo xanh kia, sức mạnh của nó bây giờ ngay cả ta cũng không thể phỏng đoán”.
Diệp Huyên gật đầu. Đừng nói chi Liên Thiển, đến hắn cũng không biết huyết mạch này rốt cuộc mạnh đến đâu.
Mà nếu theo như lời nàng ta nói, mở Kiếm Vực, dùng Lục Đạo Chân Ngôn, đánh thức Huyết Mạch Chi Lực, cầm Thiên Tru thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng...
Uy lực kia sẽ kinh khủng đến nhường nào?