Thật ra thì ngay sau khi thi triển một kiếm kia, hắn đã nhận ra rằng nếu tiếp tục sử dụng Huyết Mạch Chi Lực, uy lực của nó sẽ tăng lên rất nhiều lần, nhưng hắn cũng sẽ khó lòng chịu được.
Thi triển toàn bộ tuyệt chiêu của mình cùng một lúc sẽ khiến cơ thể bị ảnh hưởng rất lớn.
Liên Thiển lại nói: “Điều ngươi phải làm bây giờ là thành thạo nó, đặc biệt là Kiếm Vực. Hiện nay nó vẫn chỉ hình thành trên nền kiếm ý chứ chưa hoàn thiện, ngươi phải tiếp tục làm điều đó”.
Diệp Huyên: “Liên Thiển cô nương đã nói sẽ giúp ta biến Kiếm Vực này thành một Kiếm Vực hoàn toàn mới?"
Nàng ta nhìn hắn: “Ngươi chỉ có nửa tháng thôi. Mục tiêu trước mắt là sống sót sau khoảng thời gian đó, hiểu chưa?"
Hắn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Liên Thiển cũng gật: “Vậy tập luyện đi”.
Diệp Huyên làm theo.
Trong những ngày sau đó, hắn liên tục khổ luyện. Qua nhiều lần luyện tập, tốc độ thi triển Lục Đạo Chân Ngôn và Nhất Kiếm Vô Lương của hắn càng nhanh hơn, uy lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thật ra thì Diệp Huyên hắn còn một con bài tủ khác.
Đó chính là kiếm Trấn Hồn.
Sau khi hấp thu linh hồn của cường giả Kiếm Tông, Trấn Hồn đã hoàn toàn lột xác, cấp bậc không hề thua kém gì Thiên Tru.
Trong lòng Diệp Huyên cũng có chút hiếu kỳ bởi sự khác biệt quá lớn của nó.
Vẫn là kiếm linh Tiểu Hồn kia, nhưng lại mang đến cảm giác không giống trước kia.
Ngoài ra vẫn còn một con bài cuối cùng, nhưng hắn không muốn sử dụng.
Hắn biết nó có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng hắn không muốn hễ cứ gặp khó khăn là phải dùng cách ấy để giải quyết.
Tiện thì có tiện, nhưng hắn sợ mình sẽ nghiện.
Thứ mà con người sợ nhất chính là phụ thuộc và lười biếng.
Với lại Diệp Huyên cũng hy