Bắc Cảnh nhỏ bé vậy mà lại có nhiều yêu nghiệt như vậy!
Tiểu Thất đột nhiên nói: “Các hạ chắc là vì Diệp Huyên mà đến, đúng chứ?”
Kiếm Mộc nhìn về phía Tiểu Thất: “Phải”.
Mặt Tiểu Thất không cảm xúc: “Ngươi không có cách nào tóm được hắn, vậy nên, đến nhắm vào bằng hữu và muội muội của hắn?”
Kiếm Mộc nhìn chằm chằm Tiểu Thất: “Đúng!”
Tiểu Thất khẽ cười: “Ngươi là kiếm tu? Ngươi không cảm thấy như vậy là rất mất mặt sao? Lòng kiêu ngạo của cường giả đâu?”
Kiếm Mộc khẽ cười: “Lòng kiêu ngạo của cường giả? Tiểu cô nương, cô đang kể chuyện cười sao? Kiếm Tông ta hiện giờ với Diệp Huyên hắn là chừng nào chưa chết thì sẽ không dừng tay, cô bảo ta cùng hắn giảng về lòng kiêu ngạo của cường giả? Nhân từ và lòng kiêu ngạo không dành cho kẻ địch, cô có hiểu không?”
Tiểu Thất khẽ gật đầu: “Hiểu”.
Dứt lời, nàng ta đột nhiên xuất kiếm.
Đường kiếm rất nhanh, tựa như một tia chớp, trong chớp mắt đã đến trước mặt Kiếm Mộc.
Kiếm Mộc giơ tay lên chỉ một cái, đường kiếm kia của Tiểu Thất lập tức bị cắt ra, mà lúc này, Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện trước mặt Kiếm Mộc, một kiếm đâm về phía cuống họng của Kiếm Mộc.
Nhát kiếm này bất kể là tốc độ hay thời cơ đều là nắm bắt cực kì tốt, nhưng đáng tiếc, người mà nàng ta phải đối mặt là Kiếm Mộc, đây là đương kim kiếm tu đỉnh cấp của vũ trụ Tứ Duy.
Kiếm còn chưa chạm đến ấn đường của Kiếm Mộc, Tiểu Thất đã bị hất bay đi, trong khoảnh khắc Tiểu Thất bị hất bay ra kia, một cây trường thương từ đỉnh đầu của Kiếm Mộc đột nhiên cắm xuống như một tia chớp.
Phía sau trường thường là An Lan Tú!
Đầu của Kiếm Mộc không hề ngẩng lên, lòng bàn tay