Diệp Huyên!
Đối với đại thế giới Huyền Hoàng, cái tên này có thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đúng lúc này, An Lan Tú cách đó không xa đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng phóng lên cao đuổi theo Diệp Huyên.
Phía sau An Lan Tú là Liên Vạn Lý còn có Mạc Tà.
Trong không trung, sau khi Kiều Thiên Nhi im lặng một lát, nàng ta trực tiếp chắn trước mặt ba người An Lan Tú.
An Lan Tú nhìn Kiều Thiên Nhi: “Tránh ra!”
Kiều Thiên Nhi lắc đầu: “Ba người là đi hỗ trợ hay là đi chịu chết? Nếu là đi chịu chết ta tuyệt đối không ngăn cản các ngươi, nhưng nếu là đi hỗ trợ vậy các người tốt nhất đừng đi”.
Liên Vạn Lý đứng một bên hỏi: “Tại sao?”
Kiều Thiên Nhi nhẹ giọng nói: “Các người không thấy thực lực của hắn sao? Sau khi hắn khởi động huyết mạch kia, hắn trực tiếp chém nát thân thể của lão già vừa rồi. Thực lực của lão già kia tuyệt đối là loại cao nhất trong vũ trụ Tứ Duy này. Nói cách khác hắn đi báo thù chưa chắc không có phần thắng!”
Ba người trầm mặc.
Kiều Thiên Nhi lại nói: “Hơn nữa đừng quên phía sau hắn còn có người. Nếu như ba người các người đi… Thứ lỗi cho ta nói thẳng, hiện tại các ngươi so với trạng thái nổi điên của hắn còn kém nhiều lắm. Các người đi không chỉ không thể hỗ trợ ngược lại sẽ trở thành gánh nặng!”
Lúc này Tiểu Thất ở một bên đi tới bỗng nói: “Chúng ta nên làm thế nào đây, cứ như vậy chờ à?”
Kiều Thiên Nhi thấp giọng nói: “Chờ! Đây là việc duy nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ!”
Nói xong nàng ta liếc mắt nhìn ba người vẻ mặt phức tạp: “Ta biết các người trọng tình