Kỷ An Chi không quay đầu lại, nàng ta đờ đẫn nhìn những tấm linh bài kia.
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Kỷ An Chi, hắn ngồi xuống, mặt hướng về phía những tấm linh bài kia.
Diệp Huyên nói nhỏ: “Cô đã quỳ ở đây một ngày rồi đó”.
Kỷ An Chi không nói gì.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Kỷ An Chi: “Tương lai ta muốn các cô đi theo giúp ta, cùng nhau tiến tới tổng viện ở Trung Thổ Thần Châu!”
Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghiêm túc hả?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nghiêm túc”.
Kỷ An Chi gật đầu, đứng dậy quạy người rời đi, khi tới cửa thì nàng ta đột nhiên dừng lại: “Gia gia nói có được mấy học viên như các ngươi, đời này ông đã không còn gì tiếc nuối nữa…”
Nói xong nàng ta đi mất.
Ở trong điện.
Diệp Huyên ngồi dưới đất, hắn cứ ngồi như vậy, không biết bao lâu sau thì hắn lấy hồ lô rượu bên hông ra, uống một hớp nhỏ.
Hơi cay nóng!
Nhưng vị cũng không tệ lắm đâu!
Thế là hắn uống thêm mấy hớp nữa…
Chẳng mấy chốc thì mặt hắn đã đỏ bừng.
Trước đây rất hiếm khi hắn uống rượu, thậm chí phải nói là cơ bản không uống rượu, bởi hắn thấy uống rượu sẽ làm hỏng việc! Mà hiện giờ sau khi uống vài ngụm, hắn thấy cũng không tệ lắm!
Uống một ngụm lại uống một ngụm, rồi Diệp Huyên đột nhiên quỳ trước linh bài của lão Kỷ, hai tay ôm đầu mình, nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Sao hắn có thể quên hình ảnh lão Kỷ chết được chứ?
Chưa bao giờ quên!
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Huyên đột nhiên từ từ đứng dậy.
Hắn quay người rời khỏi, khi đi tới cửa đại điện, hắn dừng lại, nói nhỏ: “Lão Kỷ, ông hãy yên tâm đi, học viện Thương Mộc Thanh Châu, Thế giới ngầm… Ta sẽ không buông tha cho những kẻ đã hại chúng ta đâu.
Phía bên Trung Thổ Thần Châu, ta cũng sẽ dẫn đám người lão Mặc theo, sư tôn của ông cũng chính là sư tổ của chúng ta, chúng ta không nhận tổng viện Thương Lan nhưng sẽ nhận vị sư tổ này”.
Nói xong, hắn rời khỏi điện Anh Linh.
Bên ngoài điện, mặt trăng treo trên cao, cả mặt đất được ánh chăng dát bạc.
Diệp Huyên loạng choạng đi về phía xa