Vào lúc khí tức ấy xuất hiện, Diệp Huyên nhất thời ngừng lại động tác, hắn nhìn về phía chiếc hộp, trong đó có một luồng sáng đen bay ra bất thình lình.
Những kiếm tu còn sống nhao nhao nhìn về phía luồng sáng đen kia, sau khi ánh sáng đen đó tản đi, lại một cô bé xuất hiện trước mắt bọn họ. Trên người cô bé lần này còn có hai chiếc sừng nhỏ xinh, và phía sau là một cái đuôi màu đen.
Khi nhìn thấy cô bé này, trong mắt đám cường giả Kiếm Tông lại một lần nữa nhen nhóm hi vọng.
Mạnh!
Khí tức mà nhóc này phát ra quá mạnh!
Luồng khí tức ấy cứ thế ép hẳn lệ khí và sát ý đang phát ra trên người Diệp Huyên, không chỉ có vậy, còn khiến tất cả mọi người có mặt ở đó cảm nhận được một thứ áp lực vô hình.
Thật mạnh mẽ!
Đó là cảm nhận đầu tiên của những người có mặt.
Cô bé duỗi cái lưng mỏi mệt, thế rồi nhìn về phía Diệp Huyên cách mình không xa, lúc nhìn thấy hắn, bé con thoáng ngẩn người, sau đó cất tiếng: “Ngươi…”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt nhóc con, rồi bỗng nhiên vung một kiếm chém về phía nhóc ta.
Cô bé không hề trốn tránh, cứ để mặc chiêu kiếm đó của Diệp Huyên chém về phía đầu mình.
Ầm!
Trong ánh nhìn của đám người, Diệp Huyên lập tức bay thẳng ra ngoài.
Chứng kiến cảnh đó, đám kiếm tu có mặt liền lập tức hóa đá!
Lấy cứng chọi cứng với chiêu kiếm của Diệp Huyên á?!
Hơn nữa còn không hề bị làm sao?
Tất cả họ đều nhìn cô bé kia, trong lòng bội phục cực độ. Phái biết rằng họ đều đã chứng kiến sức mạnh của thanh kiếm trong tay Diệp Huyên cả rồi, thực lực của Diệp Huyên vô cùng mạnh, nhất là thanh kiếm trong tay hắn, có thể nói