Đây là điều lão không hiểu nổi!
Cô bé này và nhóc màu trắng kia đều là át chủ bài mà tổ sư Kiếm Tông để lại, Kiếm Tông chưa từng sử dụng hai át chủ bài này, nếu không phải vừa rồi vì để giữ chân Diệp Huyên, Kiếm Tông cũng sẽ không dùng chúng.
Nhưng điều lão không ngờ đến là hai nhóc con này lại đều giúp đỡ Diệp Huyên!
Giúp Diệp Huyên!
Đây là vì cái gì?
Cô bé lấy ra một cây kẹo hồ lô liếm liếm, sau đó nói: “Hắn là người nhà, còn các ngươi, ta không quen biết...”
Nói đến đây, cô bé dừng lại một chút, lại nói: “Lâm Kỳ, Tiểu Lâm Tử đâu?”
Kiếm Mộc nghe vậy, đồng tử chợt co lại.
Lâm Kỳ!
Thật ra, Kiếm Tông không phải do người đàn ông áo xanh kia sáng lập, mà là vị Lâm Kỳ này sáng lập ra, nhưng mà vị tổ sư Lâm Kỳ này sau khi sáng lập Kiếm Tông thì lập tức phong người đàn ông áo xanh lên làm tổ sư, bởi vậy, cả Kiếm Tông không thể không nhận người đàn ông áo xanh làm tổ sư!
Nhưng, người thật sự sáng lập ra Kiếm Tông chính là Lâm Kỳ!
Kiếm Mộc thật không ngờ, cô bé này lại biết Lâm Kỳ, hơn nữa còn gọi là 'Tiểu Lâm Tử'.
Vị ở trước mặt đây rốt cuộc là ai?
Càng nghĩ càng thấy kinh khủng!
Kiếm Mộc đang định nói, cô bé đột nhiên nói: “Ngươi muốn cướp bảo vật của người ta, nhưng ngươi không thể làm gì người ta, vì thế, ngươi đi đối phó muội muội của người ta, đúng không?”
Nghe vậy, mọi người ở đây đều nhìn về phía Kiếm Mộc.
Thật ra phần lớn người ở Kiếm Tông không hề biết rõ chân tướng sự việc.
Bọn họ chỉ biết Diệp Huyên đến Kiếm Tông giết người, nhưng không biết vì sao Diệp Huyên