Cô bé đã từng sợ ai?
Ngoài ba người mà cô bé nói ra, cô bé đúng là chưa từng sợ ai cả!
Cho dù ánh sáng trắng trước mắt này là lực lượng thuộc về một thế giới khác!
Nghe cô bé nói vậy, Kiếm Mộc cười hung ác: “Được, vậy hôm nay ta sẽ nhìn xem ngươi yêu nghiệt đến mức nào!”
Vừa dứt lời, lão lùi sang một bên.
Mà lúc này, ánh sáng trắng trên không trung kia đột nhiên rung động.
Cô bé nhìn về phía ánh sáng trắng kia: “Bạch, có thể trị liệu cho tên này trước được không! Không thì ta không thể nào xuất toàn lực!”
Lúc này phần lớn lực lượng của cô bé đều dùng để trấn áp huyết mạch của Diệp Huyên!
Xa xa, Tiểu Bạch lại lắc đầu, hiện tại nhóc không thể rời khỏi Diệp Liên.
Bởi vì lúc này trên người Diệp Liên xuất hiện rất nhiều hơi thở thần bí, hơn nữa, Diệp Liên còn đang điên cuồng hấp thu mây tía của nhóc.
Nếu cắt đứt dòng khí màu tím kia thì bao nhiêu công sức đều có thể đổ sông đổ biển!
Không thể rời đi!
Đồng thời, bởi vì đang điên cuồng truyền mây tía cho Diệp Liên, cơ thể nhóc Bạch đã bắt đầu dần dần mờ ảo...
Cô bé ở phía xa bĩu môi: “Thật phiền phức!”
Lúc này, ánh sáng trắng kia chợt rung lên một chút, ngay sau đó, một đao quang sáng như tuyết đột nhiên bay ra từ trong ánh sáng trắng kia, chém xuống phía dưới.
Khi đao quang sáng như tuyết này xuất hiện, không gian nơi đây lập tức trở nên hư ảo!
Không đúng, là cả Kiếm giới đều trở nên hư ảo!