Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, tựa như đang bị vô số chiếc kim đâm vào.
Trong lòng Diệp Huyên kinh hãi, hắn vội vàng hấp thu nước suối sinh mệnh bên trong tháp Giới Ngục.
Khi những dòng suối sinh mệnh đó vừa mới tiếp xúc với thân thể của hắn, chúng nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ, chỉ một lát, nước suối sinh mệnh bên trong tháp Giới Ngục gần như mất dần với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy…
Sau khi hấp thu vô số nước suối sinh mệnh, Diệp Huyên bỗng phát hiện cảm giác đau đớn lúc trước chẳng những không biến mất mà còn tăng thêm.
Mà giờ phút này, hắn đã không thừa thời gian để quan tâm đến sự thay đổi của cơ thể nữa.
Bởi vì hắn thật sự quá đau!
Chưa bao giờ có cảm giác đau đớn như thế, hệt như dây thần kinh toàn thân đều bị kim đâm vào vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyên vẫn đang mơ mơ màng màng.
Mọi thứ cứ kéo dài như thế ước chừng một ngày một đêm, trong khoảng thời gian ấy, hắn đã phải trải qua sự tra tấn đến từ địa ngục, nhiều lần hắn đã có suy nghĩ tự tử.
Bởi vì cảm giác đau đớn kịch liệt đó thật sự quá khó để đón nhận!
Vào giữa trưa, hắn cảm thấy cảm giác đau đớn bên trong thân thể đã giảm đi nhiều.
Lúc này, Liên Thiển đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên, khẽ nhíu mày: “Hử?”
Diệp Huyên nhìn Liên Thiển: “Sao vậy?”
Liên Thiển nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt nàng ta có phần ngưng trọng: “Thân thể của ngươi…”
Diệp Huyên chậm