Ầm ầm ầm!
Trong tinh không, ngay sau khi mấy người Trần các lão đồng loạt ra tay, những luồng khí đen bao phủ với tốc độ nhanh chóng lập tức đã chậm lại, nhưng cũng không dừng lại, hơn nữa khí đen càng ngày càng nhiều!
Ở phía xa, Trần Thiên trầm mặc.
Vốn dĩ hắn ta muốn lợi dùng những cao thủ vũ trụ Tứ Duy này để đối phó với Diệp Huyên, nhưng hắn ta không ngờ những người này lại lựa chọn như vậy!
Hơn nữa, những người này lại chống lại hắn ta!
Không thể không nói, hắn ta đã xem nhẹ người của vũ trụ Tứ Duy rồi.
Không suy nghĩ nữa, Trần Thiên nhìn Diệp Huyên gần đó: “Ta không muốn lãng phí thời gian nữa! Ngươi không phải là kiếm tu sao? Vậy thì để ngươi chết dưới kiếm đi!”
Dứt lời, một thanh kiếm chợt xuất hiện trong tay hắn ta, tiếp đó, đột nhiên thanh kiếm này bay ra chém thẳng về phía Diệp Huyên.
Ngay khi thanh kiếm này xuất hiện, âm thanh kinh ngạc của Liên Thiển chợt vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Không tốt, đây là thanh kiếm đứng thứ ba của Ngũ Duy, không phải thứ ngươi có thể chống đỡ được…”
Nói đến đây, đột nhiên nàng ta dừng lại.
Diệp Huyên từng sợ kiếm sao?
Mà ngay lúc ấy, sắc mặt Diệp Huyên chợt thay đổi, vẻ mặt hắn hoảng hốt, tựa như sợ hãi đến cùng cực.
Thấy vậy, Trần Thiên khẽ cười.
Trong tinh không, một thanh kiếm chém thẳng xuống.
Cả thanh kiếm trắng như tuyết, đầu mũi kiếm có một điểm đỏ như máu, giống như một đoá hoa mơ rơi trên nền tuyết, vừa đẹp đẽ lại có chút lạnh người.
Bên dưới, Diệp Huyên nhìn thấy thanh kiếm rơi xuống thì vẻ mặt lộ rõ sự kinh sợ.
Mấy người Sơn Quỷ Đạo Nhân cách đó không xa nhìn thấy vẻ