Nhìn tháp Giới Ngục trong tay, Diệp Huyên lẩm bẩm: “Huynh đệ, ngươi có ai giúp không? Kiểu rất mạnh ấy, nếu có thì gọi vài người đến đi!”
Tháp Giới Ngục run rẩy như đang nói gì đó.
Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn biết tháp Giới Ngục có ý gì, nó bảo hắn đi tìm cô gái váy trắng.
Cô gái váy trắng.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn tinh không ở phía xa, trong mắt có chút lo lắng.
Cô gái váy trắng?
Hắn cũng đã nghe thấy lời Liên Thiển nói trước đó. Lần này người đến tìm hắn chỉ có Trần Thiên, hơn nữa chỉ là phân thân, không phải bản thể. Học phủ Vạn Duy gì kia không thể chỉ có một cao thủ là Trần Thiên, vả lại bản thể của hắn ta đang ở đâu?
Các cao thủ của học phủ Vạn Duy đang ở đâu?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên càng lo lắng hơn.
Nếu những người này cùng nhau nhằm vào cô gái váy trắng, nàng ấy có thể đấu lại không?
Trước đây, người mà cô gái váy trắng đối đầu toàn là người của vũ trụ Tứ Duy, nhưng giờ đây đổi thành người đến từ Ngũ Duy!
Một lát sau, Diệp Huyên lắc đầu, thật ra hắn nên lo lắng về bản thân mình hơn.
So với cô gái váy trắng, hắn mới là người yếu thật sự!
Diệp Huyên ngừng suy nghĩ, nhìn về phía đám người Sơn Quỷ đạo nhân cách đó không xa: “Các vị tiền bối, vùng này đã bị bạn của ta phong ấn tạm thời, tạm thời không thể đến Ngũ Duy. Các vị đừng đi thử, vì bây giờ có vẻ như Ngũ Duy cũng không chào đón chúng ta cho lắm!”
Sơn Quỷ đạo nhân gật đầu: “Ngũ Duy quả thật không được thân thiện!”
Diệp Huyên cười khổ: “Có thể là do ta làm liên luỵ đến các vị!”
Sơn Quỷ đạo nhân lắc đầu: “Tiểu