Cô gái bí ẩn đột nhiên dừng bước: “Ngươi cũng đã biết trên thế gian này, đặc biệt là ở một vài nơi đặc thù, một số thiên tài sẽ có một người hộ đạo rồi!”
“Người hộ đạo?”, Diệp Huyên không hiểu.
Cô gái bí ẩn bình thản nói: “Người hộ đạo chính là người bảo vệ cho thiên tài này trỗi dậy.
Bất kỳ một thiên tài yêu nghiệt nào trỗi dậy thì cơ bản là sau lưng đều có người che chở, nếu không có ai che chở, vậy bất kỳ thiên tài yêu nghiệt nào cũng sẽ dễ dàng chết yểu.
Giống như An Lan Tú mà ngươi gặp trước kia vậy, sau lưng nàng cũng có một người hộ đạo, chỉ là ngươi quá yếu nên không cảm nhận được mà thôi”.
Diệp Huyên im lặng, hắn nhìn cô gái bí ẩn, do dự vài giây mới nói: “Tiền bối, vậy người…”
“Đừng có suy nghĩ nhiều!”
Cô gái bí ẩn lập tức đáp: “Ta không phải người hộ đạo của ngươi!”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái bí ẩn từ từ đi về phía xa, Diệp Huyên chậm rãi đi theo sau.
Cô gái bí ẩn chậm rãi đi tới, chiếc váy dài của nàng ấy lê trên mặt đất nhưng không bị dính một hạt bụi.
Thấy cô gái bí ẩn không nói gì, Diệp Huyên cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, cô gái bí ẩn nói: “Người khác không thể bước đi trên con đường kiếm tu thay ngươi được, con đường đó cũng không có ai trải ra giúp ngươi, ngươi phải tự mình đi tới.
Ngươi đã lựa chọn con đường này vậy ngươi chỉ có thể tự mình tiến lên thôi”.
Nói tới đây, nàng ấy dừng lại một chút mới nói tiếp: “Vì ngươi mà ta đã ra tay quá nhiều lần, phong ấn của tháp đã bắt đầu buông lỏng, ta cần tốn rất nhiều tinh lực và thời gian để trấn áp”.
Diệp Huyên do dự vài giây, sau đó nói: “Tiền bối, với thực lực của người…”
Cô gái bí ẩn bình thản đáp: “Ngươi muốn hỏi dựa vào thực lực của ta tại sao lại bị giam trong tháp phải không?”
Diệp Huyên vội vàng gật đầu, đây chính là điều hắn muốn biết.
Cô gái bí ẩn lạnh lùng đáp: “Hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái bí ẩn tiếp tục đi tới trước: “Muội muội của ngươi được đưa đi rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái bí ẩn im lặng một hồi, sau đó nói: “Con bé không phải là thể chất lạnh, con bé khá đặc thù, nếu như có thể thì ngươi hãy cố gắng tìm được con bé trước khi con bé đạt tới Vạn Pháp Cảnh”.
“Vì sao?”, Diệp Huyên nhíu mày hỏi.
Cô gái bí ẩn đáp: “Con bé khá đặc thù, con bé đi tới nơi đó sẽ được bồi dưỡng, thực lực chắc chắn sẽ tăng mạnh, tốc độ tăng lên vô cùng đáng sợ.
Sau khi đạt tới Vạn Pháp Cảnh thì cần áp chế, nếu như không áp chế, chỉ trong thời gian ngắn con bé sẽ rất mạnh, rất mạnh! Nhưng tương lai sẽ có hậu họa nghiêm trọng, con bé là một hạt giống tốt, đừng để xuất hiện tì vết”.
Diệp Huyên nghiêm mặt lại, gật đầu: “Ta sẽ mau chóng tìm con bé! Chỉ là tiền bối, muội muội của ta…”
Cô gái bí ẩn bình thản đáp: “Ngươi không thể hiểu được sự đặc thù của con bé đâu, chính ta cũng cảm thấy khá kinh ngạc vì gặp được con bé ở nơi này đó.
Tương lai ngươi sẽ biết được con bé đặc thù ở điểm nào, dù sao cũng là chuyện tốt, ngươi đừng có nôn nóng”.
Diệp Huyên gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương về muội muội, không biết muội muội ở đó có bị ai bắt nạt hay không!
Cô gái bí ẩn đột nhiên mở tay phải ra, chuôi kiếm lá trúc trong tay nàng ấy đột nhiên lướt khắp xung quanh, rất nhanh, những chiếc lá trúc kia lần lượt trở về trên cây trúc.
Khi thấy cảnh này, Diệp Huyên tỏ vẻ mặt mong ngóng: “Tiền bối,