Nam tử áo gấm còn định nói gì đó thì Mặc Vân Khởi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đại ca, ta xin ngươi nữa.
Ngươi đừng có léo nha léo nhéo nữa được không? Ngươi còn nói Diệp thổ phỉ sẽ dùng một kiếm làm thịt ngươi đấy.
Làm thịt ngươi cũng không sao, chỉ sợ người đứng sau lưng đám khốn kiếp các ngươi lại chạy tới đây lấy lớn hiếp nhỏ, như vậy thì còn chơi con mẹ gì nữa chứ, phiền chết đi được.
Nghe ta khuyên một câu nhé, mau mau cút đi, ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi!”
Nói xong, hắn ta và Bạch Trạch, Kỷ An Chi xoay người rời đi.
Sắc mặt ba người nam tử áo gấm khó coi tới cực hạn!
Đúng là vô cùng nhục nhã!
Một lúc sau, nam tử áo gấm gằn giọng nói: “Chúng ta trở về thôi!”
Nói xong cả ba xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Ngũ lâu chủ nhìn theo bóng lưng ba người nam tử áo gấm, thấp giọng thở dài: “Tổng viện Thương Lan cũng toàn là kẻ ngu…”
Nói xong, ông ta nhìn vào trong điện Thương Lan: “Có những học viên như vậy mà cũng không cần, bọn chúng bị ngáo rồi!”
Đương nhiên ông ta cũng biết đôi chút về việc tổng viện Thương Lan không tới giúp đỡ.
Học viện Thương Lan ở Thanh Châu đã xuống đốc quá lâu rồi, đương nhiên đó là trước kia, hiện giờ có bốn người trẻ tuổi này, học viện Thương Lan muốn trỗi dậy không phải là việc gì khó khăn cả! Cho dù học viện Thương Lan ở đây không trỗi dậy thì tương lai của bốn người Diệp Huyên cũng không thể đong đếm được!
Trước đó Diệp Huyên đã rất chói mắt rồi, mà trong mắt ông ta thì Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch lẫn Kỷ An Chi đều không tệ, thậm chí là rất tốt, đừng nói là ở Khương Quốc, cho dù xét trong toàn bộ Thanh Châu cũng rất nổi bật!
Đáng tiếc là ấn tượng của tổng viện Thương Lan về nơi này vẫn như vậy.
Cửu lâu chủ lắc đầu thở dài, quay người rời đi.
Việc này xem như là việc nội bộ của học viện Thương Lan, người ngoài không tiện nhúng tay vào trong!
Trong điện Thương Lan.
Bốn người ngồi quanh bàn.
Mặc Vân Khởi trầm giọng nói: “Sợ rằng sau khi đám người kia quay trở về thì không lâu nữa tổng viện Thương Lan sẽ tới tìm chúng ta gây chuyện!”
Diệp Huyên đáp: “Không tránh khỏi việc này đâu.
Việc chúng ta cần nghĩ không phải là bọn chúng có tới tìm chúng ta gây chuyện không mà là làm cách nào để mạnh hơn.
Chỉ cần bốn người chúng ta đủ mạnh mẽ thì không cần phải sợ hãi bất kỳ kẻ nào