Lý Cuồng Sinh nhìn Lâm Diệu Âm ở phía xa, khóe miệng hơi cong lên: "Hay cho một chiêu công kích bằng âm thanh, quả là danh bất hư truyền!"
Vừa dứt lời, hai tay lão đột nhiên chập lại, đôi bao tay kia lập tức dung hợp thành một thanh trường thương vàng óng, lão thả ngươi nhảy lên một cái, đâm ra một chiêu thương từ trên không, đầu mũi thương lấp lóe ánh sáng sắc lẻm.
Lâm Diệu Âm liếc nhìn phía đỉnh đầu, hai tay bà ta bỗng đè ngược lên dây đàn, một khắc sau lại buông tay ra.
Ầm!
Một tiếng đàn đinh tai nhức óc vang lên giữa trường, ngay sau đó, một tia sáng trắng phóng lên trời cao, tia sáng kia lập tức nhấn chìm Lý Cuồng Sinh.
Ầm ầm!
Không gian bốn phía rung lên kịch liệt, hai ngươi cũng liên tục thối lùi về sau!
Sau khi Lý Cuồng Sinh dừng lại, lão nhìn trường thương trong tay, nó đã nứt ra hoàn toàn, lão lại nhẹ nhàng vung tay phải lên, một phù văn màu tím đột nhiên xuất hiện trên thanh thương của lão, chẳng mấy chốc thanh thương kia đã khôi phục lại hình dáng ban đầu với tốc độ cực kì nhanh.
Phía xa xa, Lâm Diệu Âm đột nhiên nói: "Đồng loạt ra tay!"
Quân Vô Tiện khẽ gật đầu, ông ta đang định ra tay thì đúng lúc này, phía chân trời bỗng truyền đến một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ!
Thấy hơi thở mạnh mẽ này, Lý Cuồng Sinh đột nhiên bắt đầu cười lớn: "Ha ha..."
Chẳng mấy chốc, một ông lão áo bào trắng đã xuất hiện trước mặt Lý Cuồng Sinh.
Trước ngực người đó có một chữ "Duy" nho nhỏ!
Cường giả của học viện Vạn Duy!