Có thể lấy ngọn tháp này không?
Lý trí bảo lão ta không thể!
Nhưng đây cũng là một cơ duyên lớn!
Đây là bảo vật Tiên Tri để lại, nếu mình lấy được chắc chắn sẽ là một tạo hoá lớn!
Do dự!
Giờ khắc này, lão ta đang cực kỳ do dự!
Lúc này, tháp Giới Ngục kia lại rung lên, sau đó nhẹ nhàng bay tới trước mặt lão ta, cọ vào tay lão ta.
Rất thân thiết!
lão ta có thể cảm nhận được ngọn tháp này rất mong nhận lão ta làm chủ!
Lê Tiến Võ đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, cuối cùng lão ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Khoảng nửa khắc sau, lão ta đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Đời người thường phải đánh cược một lần!”
Dứt lời, lão ta cầm lấy tháp Giới Ngục, xoay người biến mất ở cuối chân trời mênh mông.
Hướng này hoàn toàn ngược với hướng trở về học viện Vạn Duy!
Diệp Huyên trong bóng tối hơi nhếch môi, hắn nhìn quả cầu thuỷ tinh trong tay, khi nãy, hắn đã dùng quả cầu thuỷ tinh này ghi lại mọi chuyện xảy ra khi nãy!
Lúc này, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu hắn: “Ngươi đúng là xấu xa!”
Diệp Huyên cười: “Bọn họ xấu xa hơn ta mà, không phải sao?”
Liên Thiển nói: “Vẫn phải xem việc nâng cao thực lực là quan trọng nhất!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết!”
Nói xong, hắn như nhớ đến chuyện gì, lập tức hỏi: “Liên Thiển cô nương, cảnh giới của vũ trụ Ngũ Duy này phân chia như thế nào vậy? Hay là giống với vũ trụ Tứ Duy?”
Liên Thiển đáp: “Đương nhiên là không giống! Cảnh giới của vũ trụ Ngũ Duy này phức tạp hơn của vũ trụ Tứ Duy một chút”.
Diệp Huyên nói: “Mong Liên Thiển cô nương giải thích rõ hơn!”
Liên