Nếu không loạn, những người này sẽ có thể liên thủ đối phó với hắn!
Mà việc hắn phải làm bây giờ là khiến những thế lực này chém giết nhau!
Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn nhìn nhẫn chứa đồ trong tay, trong nhẫn chứa đồ có một lá bùa tím, chính là lá bùa tím phòng ngự khi nãy. Ngoài ra còn có một vài tinh thạch to chừng nắm đấm.
Liên Thiển đột nhiên nói: “Nguyên Tinh! Loại tinh thạch này không có tác dụng quá lớn với ngươi, vì nước suối sinh mệnh của ngươi còn tốt hơn nó không chỉ mười lần!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế thật!”
Nói xong, hắn nhìn lá bùa tím trong tay, một lá bùa tím phòng ngự! Dù không tệ, nhưng hắn vẫn hơi coi thường!
Bây giờ hắn chỉ có hứng thú với bùa cam thôi!
Diệp Huyên cất lá bùa đi, xoay người biến mất.
…
Học phủ Vạn Duy.
Vào khoảnh khắc Diệp Huyên bỏ mình, Trần Thiên đang ngồi đọc sách trong Thư điện khựng lại.
Trần Thiên im lặng một lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Đã chết rồi sao?”
Lúc này, một ông lão chợt xuất hiện, ông lão gật đầu: “Chắc chắn đã chết rồi!”
Trần Thiên hỏi: “Ai làm?”
Ông lão đáp: “Có thể là Tề Phù của nhà họ Tề!”
Trần Thiên hơi nhíu mày: “Phù Văn Sư kia ư?”
Ông lão gật đầu: “Có lẽ là lão ta! Bây giờ có thể chắc chắn thứ kia đã nằm trong tay nhà họ Tề, mà nhà họ Tề đã mang bảo vật đó đến Phù Văn Tông rồi!”
Phù Văn Tông!
Trần Thiên cười khẽ: “Thú vị thật! Có người muốn khiến học viện Vạn Duy chúng ta liều mạng với Phù Văn Tông!”
Ông lão nói với giọng điệu nặng nề: “Phủ chủ, đây không phải là âm mưu mà là dương mưu! Bây giờ bảo vật kia đã rơi vào tay Phù Văn Tông, nếu chúng ta không cướp về, một khi để bọn họ thật sự khống chế cái tháp này, khi đó, chúng ta…”
Nghe vậy, Trần Thiên im lặng.
Ông lão lại nói tiếp: