Không chỉ có ba người An Lan Tú, mấy người Hi Hoàng, Trúc Lâm lão nhân và Trần Các lão cũng có mặt.
Lâm Tú nhìn đám người An Lan Tú: “Diệp Huyên có ở đây không?”
Tiểu Thất bước ra: “Các ngươi đến tìm hắn à?”
Lâm Tú gật đầu.
Tiểu Thất đáp: “Hắn không có ở đây”.
Lâm Tú gật đầu: “Không sao, giết các ngươi, hắn sẽ xuất hiện thôi!”
Tiểu Thất cười khẽ: “Người của Ngũ Duy nói chuyện hùng hồn thế à?”
Lâm Tú đi về phía Tiểu Thất: “Không phải nói chuyện hùng hồn mà là chúng ta có năng lực này. Nếu không tin, bây giờ ta sẽ chứng minh cho cô thấy!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất, một khắc sau, một tia thương mang xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.
Tiểu Thất híp mắt lại, nàng ta rút kiếm chém một nhát.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, hai người đồng thời lùi lại, trong lúc lùi lại, Tiểu Thất đột nhiên mở tay phải, kiếm trong tay nàng ta biến thanh phi kiếm bay ra với tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Lâm Tú.
Lúc này, Lâm Tú cũng mở tay phải, một lá bùa tím xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, một khắc sau, hắn ta nắm chặt tay lại: “Nhốt!”
Dứt lời, không gian trước mặt hắn ta lập tức biến thành một lồng giam không gian, mà thanh kiếm đó của Tiểu Thất đã bị lồng giam không gian đó nhốt lại!
Tiểu Thất chợt chắp hai tay, bước về phía trước một bước: “Phá!”
Dứt lời, trường kiếm trong lồng giam không gian chợt bộc phát ra một tia kiếm mang, một khắc sau, trường kiếm phá lồng, chém thẳng về phía Lâm Tú!
Trong mắt Lâm Tú lộ vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ kiếm của cô gái trước mặt lại có thể chém phá bùa tím của mình!
Vẻ mặt Lâm Tú bình tĩnh