Diệp Huyên cười: “Yên tâm đi, đánh không lại là ta chuồn ngay”.
Tiểu Thất: “Hết thảy cẩn trọng”.
Diệp Huyên: “Các cô cũng vậy, nhớ chờ tin của ta. Khi thời cơ đến, mọi người sẽ được đến Ngũ Duy”.
An Lan Tú gật đầu: “Chúng ta đợi tin huynh”.
Diệp Huyên rời khỏi phòng sau đó.
Bên trong, Tiểu Thất khẽ nói: “Một khi tầng phong ấn kia hoàn toàn biến mất thì sẽ không còn gì chắn giữa vũ trụ Tứ Duy và Ngũ Duy nữa”.
Liên Vạn Lý: “Cô lo cho Tứ Duy?"
Tiểu Thất gật đầu: “Đương nhiên, bởi vì chúng ta yếu hơn họ”.
Liên Vạn Lý khẽ tán đồng: “Quả thật là vậy. Nhưng thôi, đừng nghĩ nhiều, đi tới đâu tính tới đó. Bổn vương cũng không muốn phải nhọc lòng vì những chuyện này”.
Tiểu Thất lắc đầu: “Cô đúng là tự do tự tại thật”.
Liên Vạn Lý bật cười: “Sống trên đời thì phải phóng khoáng mới đúng!"
Tiểu Thất đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Nói rất hay, nhưng thường thì sẽ không được như ý muốn”.
...
Sau khi rời khỏi Bắc Cảnh, Diệp Huyên lại trở về vũ trụ Ngũ Duy.
Tháp Giới Ngục đã rơi vào tay Phù Văn Tông, hắn nhất định phải đến đó, bởi vì hắn biết thư viện Vạn Duy chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Một khi Phù Văn Tông hoàn toàn nắm giữ bảo vật ấy trong tay, thư viện Vạn Duy không vui là điều tất nhiên.
Nhưng cũng có khả năng bọn họ sẽ không tiếc mọi giá mà nhằm vào hắn, vì vậy hắn phải đến Phù Văn Tông, tìm cách cho hai thế lực này đánh nhau!