Hoàng cung Khương Quốc.
Quốc chủ Khương Nguyên khoác long bào cười hỏi khi nhìn thấy một nam tử trung niên bước vào: “Sứ giả Sở Quốc, quý quốc chủ vẫn mạnh khỏe chứ?"
Đối phương lạnh lùng đáp lại: “Không”.
Câu trả lời này khiến mấy vị đại thần nhíu mày không hài lòng, Khương Nguyên cũng tỏ vẻ không vui.
Nam tử tiếp lời: “Quốc chủ Khương Quốc, trong bí cảnh Ninh Quốc, Tam hoàng tử nước ta bỏ mạng dưới tay một kẻ tên Diệp Huyên - học viên học viện Thương Lan của quý quốc.
Về chuyện này, quý quốc nên cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng”.
Sắc mặt Khương Nguyên trở nên lạ lùng.
Nam tử kia nổi giận: “Kẻ này dám sát hại Hoàng tử nước ta, nên tru cửu tộc.
Hắn...”
Khương Nguyên bỗng lắc đầu ngắt lời: “Xin lỗi, Diệp Huyên là người Khương Quốc ta, không đến lượt Sở Quốc nhúng tay vào”.
Nam tử trung niên nheo mắt lại: “Khương Quốc muốn bao che cho kẻ này?"
Thần sắc Khương Nguyên cũng lạnh đi: “Đúng, chúng ta muốn bao che cho hắn”.
Đối phương hằn học nhìn ông ta: “Vì một Diệp Huyên mà Khương Quốc sẵn sàng châm ngòi xích mích với Sở Quốc ta ư?"
Khương Nguyên lạnh lùng đáp: “Khương Quốc ta không muốn xích mích cùng quý quốc.
Nhưng Diệp Huyên là người nước ta, chúng ta không cho phép bất kỳ ai động đến hắn”.
Câu trả lời đanh thép này khiến sắc mặt nam tử trở nên xấu xí, hiển nhiên ông ta không nghĩ đến việc Khương Quốc lại bao che cho Diệp Huyên đến vậy.
Không có một vị đại thần nào bước ra.
Bọn họ dĩ nhiên biết Diệp Huyên chính là thiếu niên thần kỳ một tay tiêu diệt học viện Thương Mộc.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết bối cảnh sau lưng hắn không đơn giản.
Nam tử lạnh lùng cười: “Hay cho Khương Quốc.
Chờ đấy!"
Nói xong lập tức đi mất.
Trong điện, Khương Nguyên nhàn nhạt ra lệnh: “Phái người đến học viện Thương Lan, báo cho Diệp quốc sĩ phải cẩn thận Sở Quốc giở trò”.
"Rõ!"
"...”
Sở Quốc nằm ở phía bắc Khương Quốc, vị trí cũng cách nhau khá xa, chính vì vậy mà chưa từng phát sinh xung đột gì.
Hoàng cung Sở Quốc.
Uỳnh!
Một tiếng vang nổ ra trong đại điện, theo sau là một giọng nam quát to: “Hay cho Khương Quốc chúng!"
Người vừa quát lên là một nam tử trung niên khoác long bào, hiển nhiên chính là quốc chủ Sở Chiếu Thiên.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh đẹp đang khóc nức nở: “Bệ hạ, thù của Hàn Nhi không thể không báo, bằng không nó làm sao có thể nhắm mắt?"
Sở Chiếu Thiên phẫn hận nhìn nam tử trước mặt: “Khương Quốc thật sự muốn bao che cho kẻ này?"
Đối phương vội vã gật đầu: “Vâng, quốc chủ Khương Quốc còn dám nói lời cuồng vọng, rằng nếu Sở Quốc ta dám động đến Diệp Huyên kia thì sẽ bắt chúng ta phải trả giá đắt!"
"Hay! Hay lắm!"
Gương mặt Sở Chiếu Thiên vặn vẹo đi: “Hay cho Khương Quốc, vì một thằng oắt con Diệp Huyên mà không tiếc khai chiến cùng Sở Quốc ta!"
Bỗng nhiên, một lão già đứng gần đó lên tiếng.
"Bệ hạ, e rằng chuyện này không đơn giản”.
Thấy Sở Chiếu Thiên nhìn sang, lão ta thấp giọng nói: “Ta đã điều tra, biết được thiếu niên Diệp Huyên kia không phải tầm thường.
Tuổi tuy còn trẻ, chỉ mới đến Lăng Không Cảnh nhưng đã có thể giết cường giả Thông U Cảnh.
Ngoài ra, trong những thiên tài vào bí cảnh hôm ấy, cả Cam Thập Tam của học viện Thương Mộc ở Đại Vân cũng chết dưới tay hắn”.
Thiên tài bảng Võ Cam Thập Tam?
Thông tin này khiến thần sắc Sở Chiếu Thiên trở nên nghiêm túc.
Lão già tiếp lời: “Hơn nữa, theo lão phu điều tra, học viện Thương Mộc ở Khương Quốc đã bị tiêu diệt, tuy là có sự trợ giúp của Hoàng thất và Túy Tiên Lâu nhưng không thể chối bỏ sự lợi hại của thiếu niên này, bằng không hai thế lực ấy sẽ không giúp đỡ hắn.
Theo lão phu suy đoán, kẻ này chắc chắn có thế lực lớn hoặc một siêu cường giả sau lưng”.
Sở Chiếu Thiên dần bình tĩnh lại: “Tiếp tục”.
Lão già thi lễ: “Cam Thập Tam là học viên đứng đầu học viện Thương Mộc ở Đại Vân, họ há có thể bỏ qua trước cái chết của hắn ta? Nhưng thiếu niên kia và mấy tên học viên Thương Lan vẫn sống khỏe mạnh cho hiện tại, chuyện này quá bất thường! Những thiên tài ngày ấy vào bí cảnh cũng có một ít thế lực chống lưng, cũng từng phái người đến Khương Quốc trả thù, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì”.
Đôi tay Sở Chiếu Thiên chậm rãi siết lại: “Có tra được người sau lưng hắn không?"
Lão già lắc đầu: “Không, một chữ cũng không.
Bệ hạ, người này không hề đơn giản, lão phu đề nghị đừng nên trêu vào”.
"Vậy chẳng lẽ Hàn Nhi cứ thế bỏ mạng hay sao?", người phụ nữ ăn mặc xa hoa cả giận thét lên.
Lão già chỉ lẳng lặng nhìn bà ta.