Phù Tiểu Thiên!
Diệp Huyên liếc nhìn linh vị này, đang định rời đi thì đúng lúc này, linh vị kia đột nhiên run lên, một khắc sau, một tia sáng trắng bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên cả kinh trong lúc, hắn dừng lại, không dám nhúc nhích.
Trong ánh sáng trắng có một người đàn ông trung niên, người này chắp hai tay sau lưng, ánh mắt ông ấy rơi ngay vào vị trí Diệp Huyên đang đứng!
Bị phát hiện rồi!
Diệp Huyên im lặng, hắn biết người trước mắt này đã phát hiện ra hắn! Hắn chậm rãi siết chặt tay lại, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào!
Lúc này, trong mắt người đàn ông trung niên ánh lên tia nghi hoặc, chẳng mấy chốc, sự nghi hoặc ấy đã biến thành mờ mịt, rồi lại biến thành khiếp sợ và khó lòng tin được: "Không thể nào..."
Diệp Huyên liếc nhìn người đàn ông trung niên: "Tiền bối?"
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: "Ngươi là đệ tử Phù Văn Tông ta?"
Diệp Huyên do dự một chốc rồi lắc đầu.
Hắn biết, nếu giở trò vặt tính kế người trước mặt này thì chỉ có rước lấy nhục vào thân.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói: "Có bằng lòng theo ta học Phù Văn đạo không?"
Diệp Huyên ngây ngẩn cả người.
Muốn dạy mình Phù Văn đạo?
Đùa gì thế!
Người đàn ông trung niên lại nói: "Đồng ý không?"
Diệp Huyên không suy nghĩ nhiều mà lập tức gật đầu, sau đó cung kính hành lễ: "Tại hạ Diệp Huyên, bái kiến sư phụ!"
Có lợi mà không chiếm là ngu!
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười: "Tốt lắm!"
Diệp Huyên trầm