Liên Thiển nói: “Ừ, chỗ đó hơi xa, hơn nữa còn rất nguy hiểm”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Nguy hiểm? Vậy là ý gì?”
Liên Thiển nói: “Khi nào ngươi đến khác biệt”.
Diệp Huyên gật đầu: “Bất kể thế nào cũng phải đi xem xem”.
Nói đến đây, hắn giống như nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Liên Thiển cô nương, trước mắt xem ra thực lực của học viện Vạn Duy cũng không có mạnh lắm”.
Liên Thiển cười lạnh: “Ngu dốt!”
Diệp Huyên: “...”
Liên Thiển thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối không đượ coi thường học viện Vạn Duy, dù chỉ một chút”.
Diệp Huyên nói: “Nói vậy là sao?”
Liên Thiển nói: “Ta đã nói với ngươi về thư viện Vạn Duy rồi, sau khi chủ nhân biến mất, người mạnh nhất thư viện Vạn Duy là nữ phu tử kia. Nếu như người này muốn giết ngươi, ta nói cho ngươi biết, trừ khi cô gái váy trắng đến, bằng không sẽ không ai có thể bảo vệ được ngươi. Cho dù là tập hợp toàn bộ sức mạnh của Phù Văn Tông cũng không ngăn cản nàng ta được đâu”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nữ phu tử kia mạnh vậy sao?”
Liên Thiển nói: “Rất mạnh. Nàng ta năm đó đã cao thâm không lường được, nàng ta của hiện tại khẳng định còn mạnh hơn. Ngoài nàng ta ra, trong thư viện còn có sáu vị Đại giáo tôn, sáu người này là sáu người mạnh nhất của thư viện hồi đó trừ nữ phu tử kia. Khi đó sáu người bọn họ đã là cường giả bậc nhất của Thiên Cơ Cảnh đỉnh cao. Mà hiện tại, với thực lực và thiên phú của bọn họ, hẳn là đều đã đạt tới Nhân Quả Cảnh. Có điều ta cũng không biết hiện giờ sáu người đó có còn ở thư viện không”.
Nói đến đây, nàng ta dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Còn nữa, thư viện Vạn Duy còn có một trận pháp lớn, là thứ mà năm đó Tiên Tri để lại. Trận pháp này có tên là “Trảm Nhân”. Tiên sinh nói trên đời này không có thần, chỉ có “Người Hùng Mạnh”. Sau này nếu như thư viện Vạn Duy rơi vào nguy hiểm, nhất định