Diệp Huyên trầm giọng nói: “Liên Thiển cô nương, theo ta được biết, năm đó chủ nhân của ngươi hẳn đã là vô địch đương thời?”
Liên Thiển nói: “Có thể nói như vậy.”
Diệp Huyên đang định nói cái gì, Liên Thiển lại nói: “Ta biết ý của ngươi, năm đó chủ nhân không phải chỉ tôn trọng cao thủ, mà người đối với ai cũng đều tôn trọng. Người từng nói, bất kỳ sinh mệnh nào cũng đều cần có được sự tôn trọng. Mà theo quan điểm của người, cao thủ chân chính, không nên chỉ dùng thực lực để đánh giá!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy nên dùng cái gì để đánh giá nữa?”
Liên Thiển nhẹ giọng nói: “Lý lẽ!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ý là gì?”
Liên Thiển nói: “Nếu một người hùng mạnh bằng lòng nói lý lẽ với người yếu hơn hắn, đây chính cao thủ!”
Diệp Huyên lắc đầu.
Trong ấn tượng của hắn, có rất ít người nói lý lẽ, tất cả mọi người đều dùng nắm đấm, nắm đấm của người nào lớn, người đó có lý.
Dường như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, Liên Thiển lại nói: “Cho nên, chủ nhân từng nói, thế giới này là một thế giới có “bệnh”. Mọi người chỉ tin vào sức mạnh, chỉ tin thực lực tuyệt đối, bởi vì có thực lực, có thể tùy ý làm bậy. Đương nhiên, chủ nhân cũng không nói điều này là sai, người nói đây là quy tắc của thế giới này, bởi vì kẻ yếu sẽ bị ức hiếp, mà một người khi bị ức hiếp, sẽ muốn trở nên mạnh hơn, sau đó cả thế giới sẽ cứ tiếp tục theo cái vòng luẩn quẩn này!”
Nói đến đây, nàng ta dừng một chút, sau đó lại nói: “Năm đó chủ nhân nói người muốn tạo ra một thế giới bình đẳng, một thế giới không coi thực lực là trên hết!”
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Liên Thiển nói: “Người rời đi một khoảng thời gian, khoản thời gian ấy người chính là đi làm chuyện này.”
Diệp Huyên lại hỏi: “Thành công không?”
Liên Thiển nói: “Không biết, chỉ biết người sau khi trở về đã nói với bọn ta, người nói dù là thế giới