Lại có sát thủ xuất hiện!
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên dữ tợn, ngay sau đó chân phải của hắn đạp xuống đất, sau đó một bộ áo giáp màu vàng xuất hiện quanh người hắn!
Giáp Đại Địa!
Lúc này, có mấy con dao găm đâm vào những vị trí yếu hại trên người hắn, nhưng không có con dao nào đâm vào được!
Diệp Huyên đột ngột quay người lại, đấm một cú về phía trước.
Một Quyền Đánh Vỡ Đầu Ngươi!
Ầm!
Một quyền đánh ra, bóng quỷ trước mặt hắn bị đánh nát!
Ở bên cạnh Diệp Huyên, khi có hai vệt sánh lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện thì động tác của Lục Bán Trang còn nhanh hơn.
Ngón cái và ngón trỏ của nàng ta nhẹ nhàng kẹp lấy, giữ chặt hai vệt sáng lạnh trước mặt nàng, sau đó nàng ta lên gối đánh tới trước.
Rầm!
Bóng quỷ trước mặt nàng lập tức vỡ vụn!
Trong khoảnh khắc này, không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng!
Toàn bộ sát thủ Thế giới ngầm biến mất!
Lục Bán Trang nhìn Diệp Huyên: “Thế giới ngầm?”
Diệp Huyên gật đầu.
Lục Bán Trang rời mắt đi: “Chốc nữa rồi nói”.
Nói xong, hai người rời khỏi kho báu.
Ở cổng phủ thành chủ, càng ngày càng có nhiều binh sĩ bao vây, chỉ là bọn chúng bị mấy người Dạ Ly cản lại.
Khi thấy đám người Dạ Ly ngăn cản mấy trăm binh sĩ, trong lòng Diệp Huyên khiếp sợ vô cùng.
Đám người này rất mạnh, mỗi một tên trong số đó đều từng trải qua vô số lần sống chết, lại thêm thiên phú của bọn họ cũng không tệ, vả lại đều tới từ Trung Thổ Thần Châu, vậy nên sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không hề yếu hơn Thần Hợp Cảnh!
Thế giới rộng lớn, thiên tài rất nhiều!
Diệp Huyên cất giấu những suy nghĩ trong lòng đi, hắn và Lục Bán Trang xông qua đám binh sĩ kia, lao ra ngoài!
Ầm ầm!
Dưới sự nỗ lực của hai người bọn họ, cả hai đã tạo ra được một con đường, mười ba người cưỡi sói đen nhanh chóng biến mất ở phía cuối con đường!
Khi bọn họ vừa ra khỏi thành, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía sau lưng!
Hắc Đao vệ!
Tên nam tử cầm đầu nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Huyên: “Tăng tốc, dùng toàn lực để tăng tốc!”
Mấy trăm kỵ binh lao vọt tới, tốc độ nhanh như tên bắn, khiến cả mặt đất đều rung chuyển!
Ở ngoài thành, đám Diệp Huyên cũng đang dốc hết sức để tăng tốc.
Nếu như chỉ có mấy trăm Hắc Đao vệ thì bọn họ cũng không quá sợ, mỗi một người trong số họ đều dư sức lấy một đánh mười! Nhưng vấn đề là nếu như chiến đấu với đám Hắc Đao vệ này, chắc chắn đại quân Đường Quốc sẽ đuổi tới kịp.
Bọn họ có thể lấy một đánh mười, nhưng không thể lấy một địch trăm được!
Nhất định phải chạy!
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Chạy vào trong núi lớn!”
Nghe vậy, bọn họ lập tức đổi hướng, chạy vào trong núi sâu.
Khi thấy đám người Diệp Huyên tiến vào trong núi, sắc mặt đám Hắc Đao vệ đuổi theo sau lập tức trở lên khó coi.
Nếu như bọn chúng cũng tiến vào trong núi, vậy tốc độ sẽ bị giảm xuống nhiều.
Tên nam tử đeo mặt nạ nhìn theo hồi lâu, ánh mắt âm trầm rất đáng sợ.
Đúng lúc này, một tên Hắc Đao vệ cưỡi ngựa đi tới bên cạnh nam tử đeo mặt nạ: “Đao thủ lĩnh, bệ hạ có lệnh, bảo chúng ta đừng để mất dấu, đang có viện binh chạy tới!”
Nam tử đeo mặt nạ nhíu mày: “Viện binh gì hả?”
Tên Hắc Đao vệ kia đáp: “Không rõ, bệ hạ nói đến lúc đó bọn họ sẽ liên lạc với chúng ta, bảo chúng ta phối hợp với bọn họ, tiến hành vây quét mười mấy người kia!”
Nam tử đeo mặt nạ im lặng một hồi, sau đó nói: “Đã điều tra ra thân phận của bọn chúng chưa?”
Đao vệ trầm giọng đáp: “Thiếu niên kiếm tu kia là Diệp quốc sĩ Diệp Huyên của Khương Quốc, cũng là viện trưởng của học viện Thương Lan!”
Diệp Huyên!
Bàn tay phải của nam tử đeo mặt nạ siết chặt chuôi đao bên hông, gằn giọng: “Diệp Huyên giỏi lắm!”
...!
Sâu trong dãy núi, đám người Diệp Huyên ngừng lại, cả đám người ngồi