Ngay lúc này, Diệp Liên cách đó không xa chợt ngẩng đầu, trên tầng mây nơi chân trời, không gian nơi đó đột nhiên khẽ rung lên. Nàng nhíu chặt mày, ngay sau đó cả người nàng đã biến mất.
Nhìn thấy Nữ đế biến mất, mọi người trong sân đều thở dài nhẹ nhõm!
Nữ đế Tu La này, thật sự quá đáng sợ!
Liễu Sĩ Địch ngẩng đầu nhìn nơi chân trời, nhẹ giọng nói: “Có người ra tay rồi!”
Lâm Tiếu Thư ở bên cạnh nói: “Là nàng ta sao?”
Liễu Sĩ Địch lắc đầu: “Ta không cảm nhận được hơi thở nàng ta!”
Lâm Tiếu Thư trầm mặc.
Lúc này, Liễu Sĩ Địch đột nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, là nỗi nhục của thư viện Vạn Duy ta!”
Nỗi nhục!
Nghe vậy, tất cả mọi người trong sân đều trầm mặc.
Hôm nay, thư viện Vạn Duy suýt chút nữa đã bị một mình Nữ đế Tu La tiêu diệt, có thể nói, đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Phải biết rằng, năm đó Tiên Tri còn tại thế, ai dám đến thư viện Vạn Duy gây chuyện chứ?
Ai dám?
Cho dù không có Tiên Tri, thì vẫn còn nhóm người nữ phu tử, thư viện Vạn Duy khi đó lại có ai dám đến ức hiếp chứ?
Lúc này, đột nhiên Lâm Tiếu Thư nhìn Trần Thiên đã biến thành linh hồn cách đó không xa: “Tại sao phải tìm Diệp Liên kia?”
Trần Thiên im lặng.
Liễu Sĩ Địch bên cạnh chợt nói: “Tuy rằng hành động lần này có chút hèn mạt nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn. Diệp Huyên này thì ta đã điều tra rồi, đây không phải người bình thường, nhất là vị kiếm tu thần bí sau lưng hắn, thực lực cô gái này tuyệt đối không yếu hơn so với ta, thậm chí còn hơn cả ta. Mà nhược