Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Trương Văn Tú cách đó không xa: “Văn Tú cô nương, trước khi cô giết ta, ta muốn nói mấy câu”.
Trương Văn Tú còn chưa lên tiếng, Lâm Tiếu Thư bên cạnh, cách nàng ta không xa đột nhiên cười nói: “Đừng để hắn nói”.
Trương Văn Tú nhìn về phía Lâm Tiếu Thư, Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Người này mồm mép láu lỉnh, rất giỏi giở thủ đoạn bịp bợm. Vẫn là nên trực tiếp giết chết thì tốt hơn”.
Trương Văn Tú nhìn Lâm Tiếu Thư: “Ngươi không để hắn nói, ta lại càng muốn hắn nói”.
Khuôn mặt Lâm Tiếu Thư giật giật một hồi, người phụ nữ này bị bệnh à?
Tuy ông ta nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra, ông ta biết người phụ nữ này không nể mặt ai ngoài Thầy.
Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng nói: “Văn Tú cô nương, cô giết ta cũng không được coi là cường giả gì. Cô có bản lĩnh thì hãy giết người đứng sau ta đi, cô dám không?”
Trương Văn Tú cười nói: “Ngươi đang dùng phép khích tướng sao?”
Diệp Huyên nói: “Đúng vậy. Chính là phép khích tướng. Văn Tú cô nương, cô có dám giết người đứng sau ta không?”
Trương Văn Tú cười ha ha: “Ngươi đừng nói, vừa hay ta cũng muốn gặp người đứng sau người. Dù sao thì làm việc cũng cần làm tốt trong một lần, dẫn đường đi!”
Diệp Huyên nhìn qua Trương Văn Tú, sau đó nhìn về phía Liên Thiển và Tiểu Thất: “Các cô vào tháp đi”.
Tiểu Thất không hề do dự, trực tiếp đi vào tháp Giới Ngục, còn Liên Thiển vẫn đang lưỡng lự, sau đó nói: “Ngươi muốn đi tìm ai?”
Diệp Huyên nói: “Vào tháp đi”.
Liên Thiển