Nói đùa, đương nhiên hắn cược mình không chết rồi.
Trương Văn Tú nhún vai: “Xem ra ta chỉ có thể cược ngươi chết”.
Diệp Huyên cười nói: “Tiền đặt cược là gì?”
Trương Văn Tú nói: “Ngươi nói đi”.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay ta không chết, trong vòng một năm cô không được ra tay với ta, cũng không được ra tay với Phù Văn Tông. Không những vậy, cô phải để cho ta ra tay hai lần”.
Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu ngươi chết thì sao?”
Diệp Huyên nói: “Nếu ta chết, ta trả tiền bằng tính mạng, vậy còn chưa đủ sao?”
Trương Văn Tú lắc đầu: “Da mặt dày thật đấy”.
Diệp Huyên nói: “Cô cũng đừng cảm thấy thiệt, vì thực lực của cô có thể nghiền nát ta không phải sao?”
Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: “Được, ta đồng ý với ngươi”.
Diệp Huyên nhìn Trương Văn Tú: “Ta có thể tin cô không?”
Trương Văn Tú hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta tin!”
Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Tại sao?”
Diệp Huyên nói: “Bởi vì cô là đệ tử của Tiên Tri. Theo như ta biết, Tiên Tri không thích cường giả ỷ thực lực mạnh bắt nạt kẻ yếu, cô sẽ không làm những chuyện mà ông ấy ghét”.
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Thành thật mà nói ta không tin cô, ta tin Tiên Tri. Bởi vì ta tin vào mắt nhìn của ông ấy”.
Trương Văn Tú lắc đầu cười: “Chơi mấy trò bịp bợm cỏn con này với ta sao? Nhưng đúng như mong muốn của ngươi, ta sẽ không làm chuyện ông ấy ghét. Nếu hôm nay ngươi không chết, trong một năm ta sẽ không giết ngươi, cũng không ra tay với Phù Văn Tông, còn có thể để ngươi ra tay hai lần.