Nói xong, nàng đi về phía cửa lối đi ngầm phía xa.
Diệp Huyên đi theo.
Rất nhanh sau đó, Diệp Liên dẫn Diệp Huyên đến một nơi sâu trong lòng đất. Ở nơi sâu thẳm này, Diệp Huyên phát hiện xung quanh có những cây trụ sắt đen tuyền sừng sững, trên những trụ sắt đó là từng dây xích đỏ như máu quấn lấy, mà chính giữa những trụ sắt là một cái hố khổng lồ có ngọn lửa đen.
Xung quanh, còn có những cao thủ mặc giáp sắt vàng đứng quanh.
Nhìn thấy Diệp Liên, những ca thủ này đều quỳ xuống.
Diệp Liên khẽ vung tay: “Đứng lên!”
Những cao thủ xung quanh đồng loạt đứng dậy.
Diệp Liên nhìn về phía hang động khổng lồ, khẽ nói: “Bên trong đó mới thật sự là địa ngục”.
Diệp Huyên nhìn cái động, Diệp Liên lại nói: “Trách nhiệm của ta là canh giữ nơi này, mà hiện tại, mấy tên quỷ quyệt bên dưới càng lúc càng không an phận, vì vậy ta phải xuống một chuyến”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Muội muốn ta xuống cùng sao?”
Diệp Liên không nói gì.
Lúc này, Liên Thiển lên tiếng: “Đại ca, ngươi có thể có cân nhắc một chút được không vậy? Nàng đã có thể trấn giữ nơi này ngươi nghĩ xem nơi này đáng sợ đến thế nào? Ngươi cùng nàng đi xuống làm gì? Đi làm phiền người ta sao?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Diệp Liên chợt nói: “Trong lúc ta đi xuống, ngươi có thể ở lại nơi này của ta, bình thường thì sẽ không có người dám đến nơi này gây chuyện với ngươi”.
Diệp Huyên khẽ cười, thì ra Diệp Liên muốn để hắn đến nơi này lánh nạn!
Diệp Huyên nói: “Được! Chỉ là, nếu ta ở lại nơi này của muội, bọn họ…”
Nói rồi, hắn nhìn mấy hộ vệ giáp vàng xung quanh, không thể không nói, những người này