Thậm chí còn có vài người không muốn tìm Tiên Tri!
Đây cũng là nguyên do vì sao ban đầu nàng ta muốn rời đi.
Nghe thấy lời của Trương Văn Tú, ông lão khẽ nói: “Lòng người, nhân tính!”
Trương Văn Tú lạnh giọng nói: “Ngươi hẳn đã nhìn thấy người kia rồi, cảm thấy thế nào?”
Ông lão hỏi: “Thiếu niên kia?”
Trương Văn Tú gật đầu.
Ông lão im lặng một lúc, sau đó nói: “Không tệ chút nào, có thể khiến tháp nhỏ nhận chủ, có thể thấy có chỗ bất phàm”.
Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu, lại nói tiếp: “Thật ra, ban đầu trực tiếp nhận người này vào trong thư viện chẳng phải tốt rồi sao!”
Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: “Người này và thư viện ta không có duyên!”
Ông lão thấp giọng thở dài: “Văn Tú, ngươi ở bên ngoài nhiều năm, có tìm được tung tích của tiên sinh không?”
Trương Văn Tú lắc đầu: “Một chút tăm hơi cũng không có!”
Ông lão thấp giọng nói: “Với tính cách của tiên sinh, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, ta nghĩ, năm đó người biến mất có thể là tình huống đột ngột!”
Trương Văn Tú khẽ nheo mắt: “Ngươi muốn nói gì?”
Ông lão lắc đầu, không nói gì.
Trương Văn Tú lạnh giọng nói: “Với thực lực của Thầy, Ngũ Duy năm đó không ai có thể làm người bị thương được!”
Ông lão trầm giọng: “Vậy thì chỉ có một khả năng!”
Trương Văn Tú gật đầu: “Đó chính là tự bản thân Thầy biến mất, mà với tính cách của người, chắc chắn sẽ không nói một một lời nào đã đi, vì vậy ta đoán, có thể bản thân người cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ biến